- Ngươi thực sự là tức chết ta, ngươi thích phiêu lưu, nhưng nó không nhất thiết a. Ta đoán nó là một con hổ chú ý đến chất lượng cuộc sống, không thích chém chém giết giết gì đó.
Tần Mệnh gạt sợi xích:
- Là ta phát hiện ra nó, ta phải chịu trách nhiệm cho nó. Ngươi a, thành thành thật thật đi ngủ đi.
- Rõ ràng là ta phát hiện được!
- Ta mua a, đó chính là của ta.
- Không biết xấu hổ!
Yêu Nhi ôm hổ con xuống giường, ở trong phòng thản nhiên xoay chuyển:
- Ôi, gấp gáp cái gì. Ngươi ở cùng một chỗ với Tần Mệnh, hắn đi đâungươi liền đi đó, hắn làm cái gì ngươi đều sẽ đi cùng, ngươi còn sợ không có cơ hội chỉ điểm tiểu Bạch Hổ?
Tiểu Quy trước mắt sáng ngời, a, đúng vậy! Làm thế nào ta có thể quên điều này, tiểu tổ tiên ta có nhiều thời gian rảnh hơn ngươi, có cơ hội để giáo dục nó.
- Không sai không sai, có thưởng!
Nó lấy ra một quả linh quả từ mai rùa và ném ư cho Yêu Nhi.
- Tạ Tiểu Tổ.
Yêu Nhi làm hành lễ kỳ quái, ý cười trong suốt đùa giỡn linh quả, trêu chọc hổ con.
- Yêu Nhi, ngươi đứng bên phía ai.
Tần Mệnh buồn bực, chẳng lẽ tiểu hổ tốt của ta sẽ bị con rù này làm ô uế? Hắn không dám tưởng tượng chiến thú Bạch Hổ uy phong lẫm liệt đi theo phía sau bước con rùa này, mắt cay a.
- Lục Nghiêu đâu! Lục Nghiêu!
Bên ngoài bỗng nhiên gào khóc, một bước chân nặng nề đè lên sàn nhà két… két… qua đến, một phen đẩy cửa phòng đám người Tần Mệnh ra, phía sau là chủ tiệm vẻ mặt cười khổ, muốn lôi kéo nhưng lại không dám ra tay.
- Mã Đại Mãnh?
Tần Mệnh vừa định nằm yên lặng trong chốc lát, liếc mắt một cái, trước cửa lại có một tráng hán hùng hổ, dáng người khoa trương, cự phủ nặng nề, lông đen đầy người. Liếc mắt một cái cũng không cần nhìn lần thứ hai, ấn tượng quá sâu sắc.
- Nghe nói ngươi một quyền đánh bay Ô Kim Viên?
Mã Đại Mãnh bây giờ bộ dáng rất chật vật, ở trần, từng mảng lông đen, khóe miệng, mũi lỗ tai thậm chí là mắt, đều có vết máu, hai tay đều dính máu, xem ra vừa mới cùng Hoa Đại Mãnh đánh xong, đánh còn rất gian khổ.
- Ngươi không biết lịch sự? Nếu chúng ta thân mật thì sao?
Yêu Nhi liếc hắn một cái, rất bất mãn.
Tần Mệnh giật giật khóe miệng:
- Dè dặt!
Mã Đại Mãnh có thể cũng cảm thấy lỗ mãng, gãi gãi tóc, sải bước lui về phía trước, kéo cổ họng trước cửa phòng ngao ngao:
- Lục Nghiêu? Có ở đó không? Ngươi có thân thiết với thê tử ngươi không?
- Phốc...
Yêu Nhi trực tiếp cười phun, cánh tay vịn bàn cười run rẩy.
Tần Mệnh xoa trán, thống khổ khẽ than nhẹ, ta sao lại đụng phải một tên như vậy.
- Lục Nghiêu? Nói chuyện, có thân thiết với thê thử ngươi không? Ta có thể vào được không?
Mã Đại Mã mãnh liệt cổ họng rất cao, toàn bộ lữ điếm đều yên tĩnh, tiếp theo là ầm ầm bật cười, ngay cả người trên đường đều kinh ngạc dừng chân nhìn xung quanh.
- Còn chưa xong, chờ một chút.
Yêu Nhi cười trêu chọc hắn.
- Còn bao lâu nữa?
Mã Đại Mãnh ầm ầm gõ cửa.
Tần Mệnh vội vàng xuống giường chào hỏi:
- Kết thúc rồi, vào đi.
Yêu Nhi vịn bàn, cười thảm:
- Ôi chao, ta không được, đau bụng.
Mã Đại Mãnh đẩy cửa phòng ra, sải bước đi vào.
Chủ tiệm ở phía sau nhìn thẳng nhếch miệng, kiềm chế một chút, cửa này đều là hương văn mộc thượng đẳng, trên ván cửa còn khảm viền vàng.
- Chủ tiệm, phiền ngươi mang chút rượu và thức ăn, càng nhiều càng tốt.
Tần Mệnh đưa cho chủ tiệm ba đồng tiền vàng.
Chủ tiệm lập tức lộ ra khuôn mặt tươi cười, gật đầu bước nhanh rời đi.
Mã Đại Mãnh hạ miệng, khí thế sụp đổ, thanh âm thấp xuống:
- Có ta không? Ta cũng đói.
- Có! Ăn cùng nhau.
Mã Đại Mãnh cười lớn, vỗ vai Tần Mệnh:
- Sẽ đến chuyện, có tiền đồ.
- Ngươi cùng Hoa Đại Chuy ai thắng?
- Khẳng định Mãnh gia ta thắng, tổng cộng đánh tám mươi chín lần.
- Ngươi còn đếm?
- Tên kia có chút năng lực, trọng chùy gõ thật là đủ sức, rất ít người có thể kiên trì dưới cự phủ của Mãnh gia ta lâu như vậy.
- Hắn ta không bị thương đấy chứ?
- Chết không được, chấn choáng rồi.
Tần Mệnh âm thầm lắc đầu, chấn choáng váng? Sử dụng từ này thực có cảm giác hình ảnh.
Yêu Nhi càng nhìn tráng hán này càng cảm thấy thú vị:
- Vì sao ngươi muốn khiêu chiến hắn?
Mã Đại Mãnh đại đao kim mã ngồi ở bên cạnh bàn, bưng ấm trà lên ừng ưc rót vài ngụm:
- Ta tên là Mã Đại Mãnh, hắn tên là Hoa Đại Chuy, ta dùng đại phủ hơn ba ngàn cân, hắn dùng trọng chùy hơn ba ngàn cân, ta cao gần hai thước, hắn cũng cao gần hai thước, thiên hạ lại có chuyện trùng hợp như vậy, ta thật vất vả mới tới hoàng thành một chuyến, như thế nào cũng phải thông qua hắn.
Ta cũng đoán là như vậy, Tần Mệnh vì Hoa Đại Chuy im lặng quan sát ba giây, đáng thương a.
- Cự phủ này của ngươi từ đâu tới?
Yêu Nhi nhìn cự phủ ở cự phủ ở cự ly gần, toàn thân nổi ô quang yêu dị, mặt trên tràn đầy các loại vết trầy xước, không giống như là cố ý vẽ, càng giống như dấu vết chiến đấu.
- Nhặt được! Trên núi bên cạnh thôn chúng ta có một miếu sơn thần, mười năm trước đột nhiên sụp đổ, ta đi nhìn một chút, lấy nó ra từ bên trong, lúc ấy phí hết sức lực mới kéo được xuống núi. Kết quả nó lại nói chuyện với ta, hắc hắc, truyền thụ cho ta một bộ võ pháp. Ta liền rời khỏi sơn thôn, bắt đầu làm võ giả, so với lên núi săn thú tốt hơn nhiều.