Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 413 - Chương 413 - Khuất Nhục (2)

Chương 413 - Khuất nhục (2)
Chương 413 - Khuất nhục (2)

Nhưng dù sao cũng là đồng tông, bọn họ tuyệt đối không hy vọng nhìn thấy Viêm La chết trên tay người khác, đây không chỉ là sỉ nhục Viêm gia, mà còn là sỉ nhục của những huynh trưởng bọn họ.

Viêm Mưu chắp hai tay sau lưng, dùng sức nắm chặt.

Tên hỗn đãn chết tiệt, lại đây! Dám đến không? Không phải là ngươi rất kiêu ngạo ư, hiện thân a.

Viêm Áo thân thể gầy gò, ánh mắt hung ác nham hiểm đáng sợ, giống như là mắt rắn, lạnh lùng quét qua đám người phía trước. Hắn không định đợi đến khi trời tối mới động thủ, qua một canh giờ, hắn muốn giết một người trước, kích thích không khí, chọc giận hai tên hỗn đản kia, hôm nay nhất định phải dẫn bọn họ ra ngoài.

- Viêm Mưu, Viêm Áo, thật muốn giết các nàng sao? Các nàng chính là tuyệt sắc mỹ nữ Bắc Vực, khí chất dáng người đều là thượng thừa, bao nhiêu người đều muốn có được các nàng, cứ như vậy chặt đầu thật đáng tiếc, không ngại cho ta nếm thử trước?

Một tiếng cười nhẹ nhàng từ phía sau hình trường truyền đến.

Viêm Mưu quay đầu lại nhìn lại, đám người đang tách ra, một đám thiếu niên ăn mặc hoa quý cười nói chuyện đi vào hình tràng.

Thiếu niên bị mọi người vây quanh chính là nhân kiệt vừa mới trở về không bao lâu, Ôn Thiên Thành!

Một khuôn mặt tươi cười xấu xa, sắc mặt thoáng tái nhợt, rõ ràng tửu sắc quá độ khí hư không đủ, nhưng hắn quả thật rất anh tuấn, tuấn mỹ nổi bật ngũ quan, khuôn mặt hoàn mỹ, làm nổi bật sắc mặt tái nhợt có một loại mị lực xấu xa, hai hàng lông mày rậm rạp cũng nổi lên gợn sóng trêu người, giống như vẫn luôn mang theo ý cười, cong cong.

Viêm La cũng thích nữ tử, cùng Ôn Thiên Thành xem ngưu tầm ngưu mã tầm mã, quan hệ hai người rất tốt.

Ôn Thiên Thành trước khi trở về hoàng thành còn tính toán cùng Viêm La phóng túng một lần, chơi một hồi đặc biệt, không nghĩ tới vừa trở về liền nhận được tin tức hắn bị giết.

- Ôn Thiên Thành? Ta không nhìn nhầm chứ, tại sao hắn ta lại ở đây?

- Không thể sai được, chính là hắn! Có ai mang theo một đám ăn chơi trác táng đi dạo trên đường cái, không cho là nhục ngược lại cho là tự hào.

- Ngươi nhỏ giọng một chút! Để cho bọn họ nghe được có ngươi cố mà chịu đựng, đám ăn chơi trác táng này không làm hết chuyện xấu, một bụng ý nghĩ xấu.

- Hôm nay có việc đáng xem rồi, hai người kia không đến thì thôi, đến cũng đừng hòng dễ dàng rời đi. Ôn Thiên Thành chơi nữ tử có một bộ, thủ đoạn tra tấn người cũng không ít.

- Không cần Ôn Thiên Thành ra tay, người của Viêm gia đều nghẹn một cơn lửa nóng, nếu hai người kia dám đến, không chết cũng phải lột da.

Ánh mắt toàn trường đều bị đám công tử ăn chơi trác thông này hấp dẫn. Thà chọc quân tử không chọc tiểu nhân, mọi người tuy rằng trong biểu tình chán ghét, nhưng không có ai thật sự cao giọng kêu gào.

Đám hoàn khố này ngửa đầu, nhướng mày, rất là kiêu ngạo. Ở hoàng thành này, chỉ cần đi theo bên cạnh Ôn Thiên Thành, sẽ không có ai dám khi dễ bọn họ, chỉ có bọn họ khi dễ người khác.

- Ôn công tử.

Viêm Mưu cùng Viêm Áo ôm quyền, vô cùng khách khí.

Ôn Thiên Thành gật gật đầu, đi lên hình đài, vòng tới trước tặt Tử Mạch, Quản Ngọc Oánh cùng Phàm Tâm, như cười mà không phải cười đánh giá các nàng:

- Không tồi, không tồi, Bắc Vực thịnh sản mỹ nữ, khí tức có nhiều linh tú, năm đó đi Bắc Vực, tiểu vương gia Hàn Ngọ Dương mời ta hưởng dụng mấy tuyệt lệ, đến hôm nay còn dư vị vô cùng. Ba người này đều là trân phẩm hiếm thấy a, làm cho ta nhớ tới vẻ đẹp của ngày hôm đó.

Viêm Mưu cùng Viêm Áo trao đổi ánh mắt, đều có chút không ngờ.

Viêm La là bằng hữu ngươi, bị tàn nhẫn chém đầu, hôm nay ngươi không tới hỗ trợ cũng thôi, còn có tâm tư thảo luận nữ nhân?

Ôn Thiên Thành càng nhìn càng thích:

- Các nàng hẳn là vẫn là xử nữ, cứ như vậy giết thật sự phun phí của trời.

Phàm Tâm bị ánh mắt nóng bỏng của hắn nhìn rất không thoải mái:

- Phi! Một kẻ vô sỉ! Cặn bã! Lưu manh! Trung Vực vọng xưng là trung tâm hoàng triều, thiệt thòi trước kia ta còn rất chờ mong, tất cả lại đều là đăng đồ tử ti tiện ghê tởm. Chỉ có mấy tên như các ngươi, ở Bắc Vực chúng ta đã sớm bị người ta đánh cho phụ mẫu cũng không nhận ra.

Ôn Thiên Thành đến gần Phàm Tâm, đầu ngón tay khẽ nâng lên chiếc cằm trắng nõn tinh xảo của nàng:

- Ồ? Có tin hay không, kẻ như ta đây cũng đủ để quét ngang Bắc Vực các ngươi rồi. Đừng tưởng rằng xuất hiện một Tu La Tử gì đó liền có thể kêu gào ở Trung Vực, người tứ đại ngoại vực cơ bản đều đến hoàng thành, ta cũng không nghe được có ai dám hướng Trung Vực khiêu chiến, a, ngoại trừ một Mã Đại Mãnh lai lịch không rõ.

Phàm Tâm dùng sức hất đầu, tránh né đầu ngón tay của hắn:

- Nếu Tần Mệnh ở chỗ này, đã sớm một cái tát đem ngươi đánh lên tường, không lay được.

- Ta liền thích cay, đủ hương vị, ha ha, không tệ không tệ.

Ôn Thiên Thành ngược lại càng hài lòng, cười trong sáng.

- Cô nương này thật non nớt, nhìn thấy lòng ta liền ngứa ngáy, giết thật sự đáng tiếc.

Có mấy tên hoàn khố cũng vây quanh, lộ ra nụ cười tà ác.

Quản Ngọc Oánh cùng Tử Mạch đều cảm thấy khuất nhục thật sâu, hàm răng đều nhẹ nhàng run rẩy.

Bình Luận (0)
Comment