Viêm Mưu nhịn không được, đi tới:
- Ôn công tử, chính sự quan trọng hơn, trước tiên dẫn hai tên ác phỉ kia ra, đến lúc đó ngươi muốn chơi thế nào cũng tùy ngươi.
Ôn Thiên Thành đi vòng quanh Phàm Tâm, khẽ vén góc áo nàng:
- Vạn nhất bọn họ không đến thì sao? Ngươi làm trận chiến lớn như vậy, rõ ràng là để cho bọn họ đến chịu chết, đổi lại là ngươi, sẽ đến sao?
- Bọn họ vì cứu ba nữ tử này mà dám giết người của Viêm gia ta, còn có cái gì không dám, ta đoán được bọn họ sẽ đến.
Thanh âm Viêm Áo hơi nhọn, ánh mắt âm trầm, thanh âm thấp xuống:
- Trong đám người đều an bài người của Viêm gia chúng ta, không cần bọn họ thật sự cướ hình tràng, chỉ cần đi tới nơi này, hừ hừ, cũng đừng hòng rời đi.
- Muốn bọn họ bại lộ, trước tiên phải chọc giận bọn họ, ta có biện pháp...
Ôn Thiên Thành trở lại trước mặt Phàm Tâm, nhìn ánh mắt phẫn nộ của nàng, mỉm cười:
- Phía trước góc phố có một lữ điếm, trước tiên để cho ta nếm thử.
Quản Ngọc Oánh cùng Tử Mạch kinh ngạc ngẩng đầu, đồng thanh thét chói tai:
- Không được!
Viêm Mưu cùng Viêm Áo trao đổi ánh mắt, hơi híp lại:
- Bọn họ nói không chừng đã trốn ở trong đám người, nếu như hiện tại đưa nàng đi nơi khác, ta sợ bọn họ sẽ đi theo, đối với Ôn công tử ngươi bất lợi. Ta không nói rằng họ có thể làm tổn thương ngươi, nhưng lo lắng rằng họ có những người giúp đỡ khác.
Ôn Thiên Thành không để ý Phàm Tâm đang kịch liệt giãy dụa, đầu ngón tay khẽ chạm vào bờ vai thơm của nàng, theo bả vai chậm rãi di chuyển xuống:
- Ha ha... Bọn họ không phải là Tần Mệnh cùng Yêu Nhi sao, lấy đâu ra giúp đỡ?
Viêm Động âm trầm cười lạnh:
- Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, chúng ta không thể lấy sinh mệnh ngươi ra mạo hiểm. Bất quá...
- Bất quá cái gì?
- Phía dưới hình đài có một cái lồng giam, nếu ngươi không thèm để ý hoàn cảnh, nơi đó ngược lại có thể cho ngươi hưởng thụ một phen.
Phía dưới hình đài có một cái lồng giam rộng rãi, rất nhiều phạm nhân trước khi hành hình sẽ đặt ở trong đó giam giữ một đêm, để cho bọn họ cảm thụ được sự dày vò trước khi chết, còn có tra tấn tinh thần.
Ôn Thiên Thành cười ra tiếng:
- Làm ở dưới hình đài a, ha ha, ta còn chưa từng trải nghiệm qua, làm phiền hai vị an bài người sửa sang lại sạch sẽ.
Những tên hoàn khố khác trước mắt sáng ngời, tiến lại gần về phía trước:
- Lão đại, vậy chúng ta...
- Ta có ăn thịt, thì các ngươi có canh uống, cùng nhau chơi đi.
- Ha ha!!
Chúng hoàn khố suồng sã cười to, hận không thể liền đem Phàm Tâm lột đi.
- Quét dọn lồng giam cho Ôn công tử, trải thêm vài lớp chăn bông, cho chút hương liệu.
Viêm Mưu cao giọng phân phó, vừa lúc dùng phương thức này kích thích hai tên hỗn đản kia. Chỉ cần có thể kích thích bọn họ ra, Viêm Mưu không quan tâm dùng thủ đoạn ti tiện gì, hôm nay nhất định phải báo thù cho Viêm La, bảo vệ thể diện của Viêm gia.
- Các ngươi... Các người... Vô sỉ...
Phàm Tâm tức giận đến khẽ run lên.
- Ha ha, đợi lát nữa còn có càng vô sỉ.
Ôn Thiên Thành cười to.
- Các ngươi không cần phải dùng phương pháp này, hắn nhất định sẽ đến, nhất định.
Tử Mạch kịch liệt giãy dụa, sắc mặt tái nhợt, nước mắt đều vội tuông trào.
- Không cần gấp gáp, ba người các ngươi đều trốn không thoát, hôm nay ta phải hảo hảo nếm thử hương vị Bắc Vực.
- Hỗn đản, các ngươi chết không được dễ dàng. Bắc Vực tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ cho loại nhục nhã này... hỗn đãn... tuyệt đối sẽ không bao giờ tha cho các ngươi.
Quản Ngọc Oánh thét chói tai, hai mắt nàng sưng đỏ, tuyệt không nghĩ tới đến Trung Vực lại gặp phải chuyện như vậy. Sư đệ chết, chính mình cũng bị lăng nhục trước mặt mọi người. Tần Mệnh? Hắn sẽ đến chứ? Hiện tại Viêm gia bày ra thiên la địa võng, chờ Tần Mệnh cùng Yêu Nhi, bọn họ tới thì có thể như thế nào? Nơi này là hoàng thành, không phải Lôi Đình cổ thành, Tần Mệnh chống đỡ không lại Viêm gia khổng lồ.
Bọn họ ở chỗ này nói chuyện cũng không có kiêng dè, người vây xem hình tràng rất nhanh liền biết hết.
Thì ra Ôn Thiên Thành không phải tới thay Viêm La báo thù, là tới nhấm nháp mỹ nữ Bắc Vực, thật không hổ là lão đại hoàn khố Trung Vực, loại trường hợp này lại có thể làm ra chuyện hỗn đản như vậy, quả thật đủ tàn nhẫn, dùng loại biện pháp này kích thích hai người thần bí kia, rất có thể sẽ làm cho bọn họ phẫn nộ mất đi lý trí, không quan tâm xông vào hình tràng cứu người.
Tần Mệnh cùng Yêu Nhi chen vào trong đám người, nghe thanh âm nghị luận, nhìn ba nữ tử chật vật trên hình trường, lông mày nhíu thành một cái, sắc mặt âm trầm dọa người.
- Quá không biết xấu hổ, có gió cảm lạnh! Mặt Trung Vực đều bị đám hỗn đản này làm cho mất sạch.
Khuôn mặt xinh đẹp của Hoa Thanh Dật tức đến đỏ lên.
- Quá đáng lắm rồi!
Sắc mặt Hoa Đại Chuy âm trầm, lại dùng phương pháp này bức bách hai người kia hiện thân, thiệt thòi bọn hắn nghĩ ra được.
- Hoa huynh, giúp ta một việc.
Tần Mệnh nắm chặt nắm tay, từ kẽ răng nặn ra thanh âm lạnh như băng.
- Giúp cái gì?
- Gọi cường giả ngươi Hoa gia tới, ngăn cản cường giả Viêm gia âm thầm ra tay.
- Ừm?
Hoa Đại Chuy mi tâm vừa động, bất ngờ quay đầu nhìn về phía Tần Mệnh.