Tần Mệnh ngưng thần cảm thụ Tu La đao, nó so với lúc ban đầu đã có biến hóa rất lớn, giống như là một thanh hắc đao chân thật, đường cong thông thuận, hiện ra ánh đen, phiêu phù ở trong vòng xoáy sát khí. Nó lạnh giá, yên tĩnh, rõ ràng làm cho người ta sợ hãi, nhưng trong mắt Tần Mệnh giống như bảo vật tuyệt vời nhất thế gian, làm cho người ta yêu thích không buông tay.
Sau khi Tu La đao thành hình, sát khí vô hình bắt đầu tràn ngập, tràn đầy ngõ hẻm, hướng đường phố trống rỗng khuếch trương, cũng truyền về phía hình tràng phía trước.
Ô ô...
Tiếng khóc lóc trầm thấp, nỉ non u ám, giống như âm phong vang vọng hình tràng cô đơn lạnh như băng, thanh âm phập phồng, giống như một người, lại giống như vô số người, nếu có ai đi qua nơi này lúc nửa đêm, nói không chừng đã trực tiếp bị dọa cho co quắp rồi.
Bóng đêm yên tĩnh, hình trường lại không còn yên bình.
Hô...
Một cỗ âm khí dâng lên, xoay tròn mà lên, bên trong lại xuất hiện một tướng quân không đầu, mông lung mơ hồ, nhưng lại mơ hồ có thể cảm nhận được cỗ chiến khí hùng hồn kia.
Âm khí cuồn cuộn, tiếng khóc nức nở tuyệt vọng bi thương, một đám nam nữ già trẻ mặc áo tù màu trắng, quỳ xung quanh hình đài, âm khí mờ mịt, hình ảnh mơ hồ, nhìn không rõ bộ dáng bọn họ, lại có thể cảm nhận được sự tuyệt vọng của bọn họ.
Một cỗ huyết vụ đột nhiên từ trên hình đài dâng lên, những vết máu loang lổ kia giống như rời khỏi tảng đá u tối, bay lên giữa không trung, mỗi vết máu đều biến hóa kéo dài, giống như là một đám bóng người nho nhỏ giãy dụa, muốn thoát khỏi hình tràng, chạy về phía bầu trời đêm lạnh lẽo.
............
Nửa đêm hình tràng bị đánh thức, từng đợt âm phong trôi dạt, từng bức họa hiện lên, đều tựa như thật như ảo, làm cho người ta không phân biệt rõ ràng là cảm giác thật, hay là bị oán niệm hình trường xâm nhập sinh ra ảo giác.
Tần Mệnh ngưng mi quan sát một lát, đột nhiên tản ra Tu La đao.
Chờ sát khí của Tu La đao hoàn toàn tiêu tán, âm phong cùng tiếng khóc lóc trong hình trường cũng dần dần bình phục, hết thảy hết thảy đều yên lặng, ánh trăng trong trẻo lạnh lẽo chiếu vào hình trường, tịch mịch mà yên tĩnh, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Chờ Tần Mệnh lần thứ hai kích hoạt Tu La đao, trong hình trường tình huống giống như dự kiến lại thổi lên âm phong, xuất hiện tiếng khóc nức nở u ám.
- Không sai, Tu La đao thật sự có thể bừng tỉnh oán niệm hung địa, chuyện hôm nay tại hình trường thứ ba không chỉ là ngoài ý muốn.
Tần Mệnh không biết nên cao hứng hay lo lắng, nếu Tu La đao có thể làm tỉnh dậy hung địa, sinh ra tăng phúc, thì cùng đạo lý đó, ở tịnh thổ Thánh Địa nơi khí tức thần thánh nồng đậm, cũng có thể ảnh hưởng nghiêm trọng đến uy lực của Tu La đao.
- Coi như tỉnh lại, ở một số hung địa có thể buông tay chân ứng phó nguy hiểm, cho dù là đụng phải đối thủ mạnh hơn mình, cũng có thể liều mạng một phen. Nhưng ở thánh địa tịnh thổ các loại, tận lực không nên vận dụng Tu La đao.
Tần Mệnh ở trong lòng nhắc nhở chính mình, lại nhớ lại quyết đấu với Ôn Thiên Thành hôm nay, đầu dê thần kỳ kia sau khi vỡ vụn lại thiêu đốt oán niệm, cũng cho hắn một hồi chuông cảnh tỉnh, cường giả Trung Vực vượt qua Tần Mệnh quá nhiều, võ pháp trình diễn càng phức tạp huyền diệu.
Hơn nữa...
Thiếu nữ Tu La điện kia ở hoàng thành sao? Nàng có thấy trận đấu đấu tại trường hình hôm nay không?
Tần Mệnh vận dụng Tu La đao đối kháng Ôn Thiên Thành mục đích khác chính là làm cho nàng xem, kích thích nàng hiện thân, dẫn nàng tiến vào Huyễn Linh Pháp Thiên.
Trong lữ điếm, Quản Ngọc Oánh các nàng cũng không có thật sự ngủ, đều ở trong gian phòng của mình tu dưỡng.
Tuy rằng tin tưởng phẩm hạnh của Tần Mệnh, không có khả năng xuất hiện chuyện tội ác gì, nhưng ngủ chung phòng với nam tử vẫn rất không quen.
Sau khi trở về Tần Mệnh cũng không có nghỉ ngơi, ngồi xếp bằng tìm hiểu võ pháp, ngưng luyện bản thân.
Qua ngày hôm nay, khoảng cách Huyễn Linh Pháp Thiên chính thức mở ra chỉ còn bốn ngày. Cường giả Trung Vực cường hoành thực lực không có làm cho hắn thất vọng, nhưng cũng tương tự càng khiêu chiến nghiêm trọng.
Hắn tới nơi này chính là nghênh kích cường giả các nơi, thể hiện ra lực lượng bản thân, cũng là vì để cho hoàng thất nhìn thấy tư thái bất khuất cùng ngạo cốt quật cường của mình, hắn không hối hận cách làm quá mức cường ngạnh của mình, nhưng không có nghĩa là hắn sẽ không kiêng nể gì khinh thường đối thủ. Hiện tại chỉ là đụng phải một phần năm tân binh Trung Vực mà thôi, còn có những cường giả bí ẩn khác cũng không thể bỏ qua.
- Đặc sắc!
Trong lòng Tần Mệnh chỉ có loại cảm khái này, chuyến đi hoàng thành không phụ sự chờ mong của hắn, hoàn cảnh càng nguy hiểm càng là sự kiện điên cuồng, càng có thể khảo nghiệm chính mình. Trong thô cuồng phải có tinh tế, trong hung tàn phải có nghiêm cấm, muốn làm cuồng đồ, không thể làm thất phu. Đây là định nghĩa của Tần Mệnh cho mình. Tốt nhất là để cho tất cả mọi người nhận định mình là một tên điên không quan tâm bất cứ thứ gì, chỉ có tràn đầy nhiệt huyết, như vậy mới có thể tốt hơn mà chơi trong phong vân hoàng thành, chơi trong Huyễn Linh Pháp Thiên.
Sau khi trời sáng, Tần Mệnh cũng không nghỉ ngơi, tiếp tục tu luyện. Hắn tràn đầy năng lượng, có thể không ngủ không nghỉ.