- Giúp một việc, cứu mạng a.
- Không phải là ngươi có chiếu lệnh hoàng gia sao? Ai dám chạm vào ngươi.
Tiểu Quy run rẩy mai rùa, thoải mái duỗi thắt lưng, chậm rãi bò lên vai Tần Mệnh.
- Không sợ quân tử, chỉ sợ tiểu nhân, nếu bọn họ đến tiền trảm hậu tấu, hoàng thất cũng không có biện pháp với bọn họ.
- Ah! Con ba ba của ngươi có thể nói chuyện?
Ba nữ kinh ngạc che lấy cái miệng nhỏ nhắn.
- Rùa!! Là một con rùa! Ánh mắt gì?
Tiểu Quy rất là bất mãn, nể tình các ngươi đều là nữ tử, tiểu tổ ta không chấp nhặt với các ngươi.
- Không cần quá lo lắng, thế lực hoàng thành phức tạp, các thế gia tranh giành ám đấu hơn ngàn năm, rất nhiều người nguyện ý nhìn thấy Viêm gia xấu mặt, nói không chừng sẽ âm thầm ngăn cản bọn họ điều tra. Các ngươi nghỉ ngơi thật tốt đi, mỗi người một phòng, đừng sợ bị phi lễ, ta giúp các ngươi nhìn Tần Mệnh.
Tần Mệnh cho nàng một ánh mắt ưu thương, ta là loại người này sao?
Quản Ngọc Oánh cùng Tử Mạch đều bị chọc cười, khuôn mặt ửng đỏ, tâm tình không khỏi thoải mái một chút.
..................
Đêm khuya, Tần Mệnh lặng lẽ rời khỏi lữ điếm, đi tới gần hình tràng nội thành.
Bất quá không phải là hình tràng thứ ba ban ngày náo loạn, mà là hình tràng thứ nhất lâu đời nhất.
Số người bị xử tử ở nơi này cũng không phải là nhiều nhất trong tất cả hình tràng, nhưng cảnh giới cùng thân phận của phạm nhân đều vô cùng đặc thù, thậm chí từng chém giết hoàng tử, lão tổ thế tộc các loại.
Tần Mệnh đứng ở con hẻm gần nhất bên ngoài hình tràng, lẳng lặng nhìn hình tràng yên tĩnh mà âm u dưới màn đêm.
Nơi này không có ai trông coi, cũng không cần trông coi, thậm chí không có ai dám ở đêm khuya tới gần, khu phố xung quanh sớm đã yên tĩnh, ngay cả bóng người cũng không có.
Ánh trăng tái nhợt chiếu lên mỗi một phiến đá xám xịt ở hình tràng, không có nổi lên bất kỳ huỳnh quang nào, hình như là bị u u hấp thu. Hình đài trải qua tang thương, vùng ven rất nhiều nơi đã sụp đổ phá hư, khe hở giữa các tảng đá rất rộng, đều là dấu vết của năm tháng. Hình tràng đã không còn uy nghiêm như năm đó nữa, phía trên vết máu loang lổ, vết máu đỏ sậm giống như đang chậm rãi chảy xuôi, giống như là ảo giác, lại giống như là thật phát sinh, quỷ dị nói không nên lời.
Hình tràng rất yên tĩnh, cả người nổi da gà, nhìn lại, giống như nhịn không được muốn đi vào, muốn ngủ say trên sàn nhà lạnh lẽo âm u kia.
Tần Mệnh không để ý tới hình tràng âm lãnh tà ác, mà là lẳng lặng nhìn.
Cảnh tượng ban ngày phát sinh trong đầu không xua đi được, Tu La đao thế nhưng lại bừng tỉnh hình tràng, dẫn phát ra tràng diện khủng bố ngay cả hắn cũng kinh ngạc, mà những âm khí, oán niệm, hồn ảnh kia, cùng với khí tức đặc hữu của hình tràng, đều cho hiệu quả Tu La đao tăng phúc cường hãn.
Nếu Tu La đao mạnh hơn, có phải sẽ hoàn toàn đánh thức hình tràng, đem oán niệm tích góp mấy ngàn năm qua toàn bộ phóng thích?
Nếu như Tu La đao thi triển ở hung địa khác, có phải cũng sẽ bị tăng phúc, sinh ra uy lực cực hạn hay không?
Nếu như Tu La đao thi triển ở nơi quang minh thần thánh, có thể bị tiêu yếu sát khí, yếu bớt uy lực hay không?
Trong lòng Tần Mệnh xoay quanh rất nhiều nếu như, cho đến khi đêm khuya lặng lẽ tới nơi này.
- Tu La đao không phải là một thanh đao chân thật, nó là một thanh… Tiểu Thế Giới...
Tàn Hồn từ trong yên lặng thức tỉnh, chỉ là mở miệng câu đầu tiên liền đem Tần Mệnh trấn trụ.
- Thế giới?
- Tu La Sát Giới! Có người nói, hắn luyện Tu La đao thành thế giới, cũng có người nói, hắn đem thế giới dung nhập vào Tu La đao. Các hoàng tộc thường cho rằng, Tu La đao không phải là đao thật, là hình thái ngưng luyện của Tu La Sát Giới. Nghe nói hắn trải qua trăm năm, đi khắp các loại hung địa, các loại chiến trường thiên hạ, hấp thu Tàn Hồn, sát niệm, oán niệm vân vân, nuôi dưỡng Tu La đao, lặp đi lặp lại rèn luyện, cuối cùng biến thành yêu binh tuyệt thế. Thiên hạ tổng cộng có năm đại yêu binh, cửu đại thần binh, Tu La đao chính là một trong năm đại yêu binh, theo trận chiến thiên đình, Chiến Hoàng tộc của hắn, vì Tu La điện quật khởi lập được chiến công hiển hách, chỉ là hắn lạnh nhạt quái gở, không muốn làm điện chủ, cuối cùng lựa chọn quy ẩn, lưu lạc thiên hạ.
- Ý ngươi là, hiện tại Tu La đao ta thi triển ra kỳ thật chính là một bộ phận sát khí trong Tu La Sát Giới?
- Hẳn là vậy, ta cũng không hiểu nhiều lắm.
Tần Mệnh lui vào trong bóng tối, ngưng thần tĩnh khí, kích hoạt Tu La đao trong khí hải.
Một cỗ đao khí lạnh thấu xương trong nháy mắt bắn phát ra, giống như là ngàn vạn sợi tơ màu đen bao trùm toàn thân, tràn ngập các bộ vị kinh mạch cùng thân thể, khí tức cả người Tần Mệnh cũng đột nhiên trở nên sắc bén mà âm trầm. Hai tay hắn nâng trước ngực, mười ngón tay cứng ngắc, sát khí dâng trào, hội tụ thành lốc xoáy, ở giữa hai tay vặn vẹo đong đưa, theo sát khí kịch liệt xoay tròn. Một thanh hắc đao tinh xảo nhỏ xinh ở sâu trong vòng xoáy dần dần hiện ra đường nét, theo sát khí không ngừng xoay tròn mà hình thành thực thể.