- Chúng ta nhất định phải ăn mặc như vậy sao?
Phàm Tâm vừa vào phòng liền nhanh cởi ba tầng y phục dày bên ngoài ra, nhảy vào trên chiếc giường mềm mại thoải mái, xoa xoa mặt nạ thật dày trên mặt, rất không thoải mái. Ngày hôm nay lăn qua lăn lại, sức cùng lực kiệt, nàng nằm ở trên giường không muốn nhớ tới nữa.
- Tần công tử, Yêu Nhi cô nương, cám ơn các ngươi.
Tử Mạch cùng Quản Ngọc Oánh cho đến lúc này mới có cơ hội hành lễ nói lời cảm ơn.
Nếu như không phải Tần Mệnh cùng Yêu Nhi ra sức cứu viện, các nàng không dám tưởng tượng mình sẽ bị lăng nhục như thế nào, đến lúc đó cho dù Viêm gia không giết các nàng, thanh danh thánh khiết của các nàng bị hủy, cũng chỉ có chết mà thôi.
- Đừng khách khí như vậy, nói không chừng tương lai sẽ thành người một nhà. Thịt của mình làm sao có thể để cho người khác ăn, liều mạng cũng phải đoạt a.
Yêu Nhi vui tươi trêu chọc hai câu.
Quản Ngọc Oánh cùng Tử Mạch vừa nghe không hiểu, cho đến khi Yêu Nhi ném tới một ánh mắt xấu xa, hai nàng lập tức đỏ hai má, không biết nói cái gì.
Tần Mệnh kiểm tra xong bố trí trong phòng, nói là năm gian phòng, kỳ thật là bị mấy bình phong đơn giản tách ra:
- Nếu không phải chúng ta giết Viêm La cùng Hàn Ngọ Dương, Viêm gia cũng sẽ không nhằm vào các ngươi như vậy, coi như chúng ta nợ các ngươi.
- Ngày đó là bởi vì Viêm La ý đồ phi lễ, các ngươi mới trượng nghĩa ra tay, vẫn là bởi vì chúng ta.
Quản Ngọc Oánh chân thành nói lời cảm ơn, cảm giác sống sót sau kiếp nạn còn lại chỉ có thật sự trải qua mới có thể nhận thức, một khắc này, nàng thật sự rơi lệ.
- Cũng đừng khách khí, không có nhiều bởi vì cho nên như vậy, thấy chết không cứu không phải là ta. Nếu thật sự cẩn thận tính toán, tông chủ các ngươi còn thủ hộ qua Lôi Đình cổ thành, ân này ta đều ghi nhớ cả đời.
Tần Mệnh vung tay nhấc y phục trên mặt đất lên, ném cho Phàm Tâm, quát:
- Nha đầu! Mặc y phục vào, nếu có ai vào thì sao? Viêm gia hiện tại hận không thể ăn chúng ta, nghĩ thêm chút.
- Gọi ai là nha đầu, ngươi lớn hơn ta rất nhiều sao?
Phàm Tâm bĩu môi, miễn cưỡng mặc y phục, cồng kềnh cứng ngắc, rất không tự nhiên.
- Chúng ta sẽ làm gì bây giờ? Vẫn trốn như vậy sao, hay là rời khỏi hoàng thành?
Quản Ngọc Oánh mệt mỏi ngồi ở bên cạnh bàn, tuy rằng mặt nạ che đi dung nhan tuyệt lệ, y phục thật dày quấn lấy dáng người tuyệt vời, nhưng cử chỉ vẫn có thể cảm nhận được phần ưu nhã kia.
- Không vội vàng, trước tiên giấu đi. Hoàng thành không phải là một nhà Viêm gia độc đại, chuyện bây giờ đã náo loạn lớn, các thế gia đều bị kinh động, hoàng thất sẽ không ngồi yên không để ý nữa, chờ một chút đi, nói không chừng ngày mai sẽ có tin tức mới.
Tần Mệnh đẩy cửa sổ ra, cảm thụ được sự náo nhiệt của hoàng thành.
Viêm gia lần này mất hết mặt mũi, ngoài ý muốn chính là khơi dậy cường giả ngoại vực cộng minh, nếu như hoàng gia không có biện pháp, trận ác chiến đầu tiên sau khi Huyễn Linh Pháp Thiên bắt đầu rất có thể chính là ngoại vực cùng Trung Vực toàn diện quyết đấu.
Yêu Nhi đi tới bên cửa sổ, nhẹ giọng nói:
- Có được có mất, các tân binh Trung Vực từ hôm nay trở đi sẽ cảnh giác chúng ta, bất quá người của các đại ngoại vực hẳn là sẽ có hảo cảm với chúng ta.
- Thu hoạch ngoài ý muốn.
Tần Mệnh cười khẽ.
Lực lượng ngoại vực tuyệt đối so với trong tưởng tượng Trung Vực cường hãn hơn rất nhiều, bọn họ hiện tại chỉ là ở trong lòng hoàng thành có băn khoăn, không dám mạo hiểm khiêu chiến, một khi toàn bộ rải vào Huyễn Linh Pháp Thiên, bị vây trong hoàn cảnh hoàn toàn phong bế, bọn họ sẽ không kiêng nể gì lộ ra răng nanh.
- Có muốn nghĩ biện pháp lại đến trận kích thích hay không? Làm sâu sắc hảo cảm của bọn họ đối với chúng ta, như vậy chờ đến Huyễn Linh Pháp Thiên, chúng ta hành động sẽ thuận tiện hơn rất nhiều.
Phàm Tâm bỗng nhiên ngẩng đầu lên:
- Hai người các ngươi thì thầm cái gì? Tần Mệnh ngươi không phải có quan hệ tốt với Hoa gia sao? Ngươi có muốn liên hệ với họ đầu tiên?
- Tiểu nha đầu ngươi phải học cách dè dặt, chúng ta hiện tại vội vàng nương tựa sẽ có vẻ bản thân rất không có cốt khí, cũng sẽ làm cho người ta xem thường. Trước tiên cho Hoa gia chút thời gian suy nghĩ, suy nghĩ làm thế nào tiếp nhận chúng ta, chờ bọn họ tự mình đến mời.
- Chỉ ngươi sỉ diện.
Phàm Tâm khẽ hừ.
- Vạn nhất Viêm gia tìm được chúng ta trước thì sao?
Quản Ngọc Oánh vẫn rất lo lắng, nơi này cách Viêm Phủ quá gần, tuy rằng nói nơi càng nguy hiểm càng an toàn, nhưng trong lòng thật sự là có chút lo lắng. Nàng không dám tưởng tượng cảnh tượng lại rơi vào tay Viêm gia, thà rằng tự sát cũng tuyệt đối không chịu nhục.
- Đừng lo lắng, có biện pháp.
Tần Mệnh từ ngực đưa ra Bạch Ngọc Tiểu Quy, vun mai rùa tinh xảo của nó:
- Tiểu tổ thần dũng vô địch anh tuấn tiêu sái a, giúp một việc, dùng thần thức cường đại của ngài chiếu cố khu phố xung quanh, phát hiện cường giả Viêm gia tới gần, lập tức nhắc nhở chúng ta.
- Bây giờ biết nói tốt rồi sao? Dối trá!!
Tiểu Quy cho hắn một cái liếc mắt.
Tần Mệnh dở khóc dở cười, nể mặt một chút.