- Các ngươi muốn đi không?
Tần Mệnh cố gắng trấn định tránh ánh mắt hung hăng của Phàm Tâm.
Tử Mạch không chú ý đã xảy ra chuyện gì, cũng không để ý, trầm ngâm một lát:
- Ta cảm giác chúng ta nên đi.
- Tại sao?
Tần Mệnh đang nói chuyện, Phàm Tâm đột nhiên ở dưới gầm bàn đạp hắn một cước. Tiểu nha đầu còn tức giận, dám nhìn trộm bổn cô nương.
- Chúng ta luôn trốn cũng không phải biện pháp, trốn được hiện tại, trốn vào Huyễn Linh Pháp Thiên, nhưng sau khi Huyễn Linh Pháp Thiên kết thúc thì sao? Tóm lại là phải đối mặt. Nếu hoàng thất thật sự có tâm muốn điều tiết, chúng ta tránh mà không gặp ngược lại có vẻ nhỏ hèn, sẽ làm cho rất nhiều người cảm giác chúng ta không biết tốt xấu gì, cũng sẽ khiến cho càng nhiều tân binh Trung Vực phản cảm. Còn có, Huyễn Linh Pháp Thiên đã sắp bắt đầu, chúng ta có thể mượn cơ hội yến hội kết giao với một ít cường giả ngoại vực, thuận tiện hòa hoãn quan hệ với các tân binh khác ở Trung Vực.
Quản Ngọc Oánh gật đầu:
- Tử Mạch muội muội nói có lý, Đường Thiên Khuyết tuy rằng tổ chức là gia yến, nhưng là đánh chiêu bài hoàng thất, cũng cố ý hòa hoãn quan hệ giữa ngũ vực, chúng ta lại là nhân vật mấu chốt bên trong, nếu như không qua không chỉ chọc giận hoàng thất, cũng sẽ làm cho rất nhiều người ngoại vực thất vọng, đây là điểm mấu chốt. Chờ đến nơi đó, chúng ta nếu phát hiện Trung Vực không dễ ở chung, có thể trực tiếp không cùng bọn họ trao đổi quá nhiều, lợi dụng cơ hội cùng người ngoại vực tiếp xúc nhiều, tận lực kết giao bằng hữu, chờ đến Huyễn Linh Pháp Thiên không đến mức bị động khắp nơi.
Phàm Tâm nghẹn miệng:
- Quỷ biết Đường Thiên Khuyết cùng Viêm gia nói cái gì, vạn nhất hai nhà hợp tác đến hãm hại chúng ta thì sao?
Tử Mạch cười nói:
- Ngươi cho rằng là qua nhà a, hoàng thất có uy nghiêm hoàng thất, loại hình thức công khai mời này không có khả năng đùa giỡn. Hơn nữa, Đường Thiên Khuyết là hoàng tử hoàng thất, là tộc nhân hoàng thất vô cùng coi trọng, nếu thật sự muốn hãm hại chúng ta, hoàn toàn không cần phải vận dụng trận chiến lớn như vậy.
- Ý kiến của ngươi thế nào?
Yêu Nhi hỏi Tần Mệnh.
- Đi! Là hoàng thất mời ta đến tham gia Huyễn Linh Pháp Thiên, đến bây giờ còn chưa chính thức gặp mặt, vừa lúc mượn cơ hội cùng bọn họ nói chuyện, xem thái độ của bọn họ đối với Lôi Đình cổ thành cùng Bắc Vực. Còn có những yêu nghiệt nhân kiệt kia, chúng ta tối thiểu phải nhận biết toàn diện trước khi Huyễn Linh Pháp Thiên bắt đầu.
- Ngươi không lo lắng Viêm gia a?
Phàm Tâm đối với Viêm gia vẫn là có thành kiến rất sâu.
- Có người phân tích rất nhiều, nếu hoàng thất đã ra mệnh lệnh rõ ràng, Viêm gia cũng không dám chơi trò tiền trảm hậu tấu. Đến lúc đó cho dù hoàng thất không làm gì bọn họ, các gia tộc đối địch khác cũng sẽ nhân cơ hội nháo sự, để Viêm gia không chịu nổi. So sánh với lợi ích gia tộc khổng lồ của Viêm gia mà nói, chúng ta chỉ là mấy hài tử, là một ít tiểu nhân vật, Viêm gia không đến mức bởi vì chúng ta mà trực tiếp chống lại hoàng thất.
Quản Ngọc Oánh cùng Tử Mạch đều gật đầu, đồng ý với lời của Tần Mệnh. Nếu hoàng thất đã hạ lệnh, Đường Thiên Khuyết lại tự mình bái phỏng Viêm gia, bọn họ không cần phải quá để ý, đương nhiên, cẩn thận một chút vẫn là cần thiết.
Vào lúc này, đại sảnh bỗng nhiên yên tĩnh, tất cả thực khách đều ngẩng đầu nhìn về phía cửa.
Hai binh sĩ thân mặc hắc giáp sải bước đi vào, cao thẳng ngực, trọng đao vượt qua thắt lưng, ánh mắt sắc bén, khí thế của bọn họ rất bức người, có cỗ khí sát phạt mãnh liệt.
Những người có chút nhãn lực đều nhận ra, bọn họ không phải binh lính hoàng thành, mà là Hổ Vệ đội của Bá Vương, cũng chính là đội thân vệ.
Tại sao họ lại ở đây? Chẳng lẽ trong lữ điếm có một vị cường giả ngoại vực nào đó, bọn họ đến đưa thiệp mời?
Nhưng không đúng a, ai đáng để bọn họ tự mình đến đưa thiệp mời.
Ánh mắt của hai vị hắc giáp binh lính đi dạo trong đại sảnh, cuối cùng rơi vào góc, đi thẳng tới.
- Ồ? Đến tìm chúng ta à?
Bọn hắn kỳ quái.
- Tần công tử, may mắn được gặp, Bá Vương lệnh cho hai người chúng ta đến mời, mời ngài đêm nay nhất định phải đến vương phủ dự tiệc. Bá vương đặc biệt bảo chúng ta nói cho ngươi, Viêm gia, Lăng Tiêu Tông, chúng vương phủ Bắc Vực, đều sẽ không thương tổn bằng hữu của ngươi cùng ngươi.
Thanh âm hai người thanh thoát, trung khí mười phần, nói xong lại cúi đầu hành lễ, khom người lui đi, lưu lại đám người Tần Mệnh hai mặt nhìn nhau, tình huống như thế nào? Hắn bị phát hiện à?
Phàm Tâm lè lưỡi:
- Thật xấu hổ! Hóa ra chúng ta vẫn luôn bị hoàng thất nhìn chằm chằm.
Tần Mệnh cười lắc đầu, không hổ là hoàng thất, thế gia tìm không thấy, bọn họ có thể dễ dàng tìm được.
Tần công tử?
Tần Mệnh!
Tất cả ánh mắt trong hội trường đồng loạt chuyển về hướng trong góc, bầu không khí yên tĩnh đến kỳ lạ.
..................
Sắc trời dần tối, khu phố xung quanh Bá vương phủ bị cưỡng ép giới nghiêm, toàn bộ do đội Hổ Vệ của Đường Thiên Khuyết tiếp quản và khống chế, phụ trách tuần tra, cảnh giới, trục xuất tất cả những kẻ nguy hiểm khả nghi, cách làm có thể có chút khoa trương, nhưng cân nhắc đến tầm quan trọng của yến hội tối nay, bất kỳ sai sót gì cũng sẽ tổn hại uy nghiêm của Bá Vương, cho nên không thể không cẩn thận. Tạo ra một nơi an toàn cho các tân binh ngoại vực, làm cho họ để xuống cảnh giác.
Mà Ôn Thiên Thành, Tiết Thiền Ngọc, Từ Kiêu, Lý Dần, Mặc Huyết Linh, Diệp Giang Ly, Phàn Thần, đám người trong nhân kiệt bảng đều lần lượt khởi hành trước khi trời tối, chạy tới Bá vương phủ trước.