Đệ nhất yêu nghiệt Phong Phi Tuyết, đệ nhị yêu nghiệt Bạch Tiểu Thuần, hai người lần lượt khởi hành, cũng dẫn dắt các tân binh yêu nghiệt bảng khác, hành động tập thể của hai đại siêu cấp bảng cũng tương đương với cho các tân binh Trung Vực một tín hiệu, Trung Vực chúng ta một phương nguyện ý tham dự yến hội lần này.
Không đợi sắc trời hoàn toàn tối đen, Bá vương phủ đã bắt đầu náo nhiệt.
Tuy rằng Đường Thiên Khuyết đã mời các tân binh Trung Vực tụ hội mấy ngày trước, cũng đã thảo luận qua rất nhiều chuyện, nhưng ý nghĩa hôm nay hoàn toàn không giống, người bọn họ phải đối mặt không phải là đã sớm quen thuộc lẫn nhau, mà là tất cả đoàn thể tân binh của ngũ đại ngoại vực. Hôm nay đến cùng sẽ là một cuộc gặp mặt hữu hảo, hay là một cuộc đối kháng lạnh lùng, hoặc là làm trầm trọng thêm mâu thuẫn, trong lòng ai cũng không có đáy, hoặc là nói mỗi người đều có tính toán khác nhau của riêng mình.
Yến hội còn chưa bắt đầu, cảnh tượng náo nhiệt của Bá vương phủ đã như dòng nước ngầm bắt đầu khởi động. Đám người Tiết Thiền Ngọc có mặt rốt cuộc là nể mặt Bá Vương, hay là có mục đích khác? Đến lúc đó cho dù bọn họ gây sự, Bá Vương chưa chắc có thể ngăn được.
Chỉ là...
Từ chạng vạng đến khi trời tối đen, các nhân vật quan trọng của tân binh Trung Vực cơ bản đều có mặt, thủy chung không thấy một người ngoại vực đi tới Bá vương phủ.
Không, chỉ có một, Mã Đại Mãnh!
Tất cả mọi người đều phân tán ở trong hoa uyển cảnh sắc tú mỹ nói chuyện với nhau, chỉ có hắn tự mình ngồi ở bên bàn ăn, ngay cả Hoa Đại Chuy cũng liên tục nháy mắt cho hắn, lão tử mang theo ngươi đến, ngươi thêm chút mặt được không? Giống như ta bỏ đói ngươi mười ngày nửa tháng rồi.
- Ca ca! Bạch Tiểu Thuần muốn làm gì?
Hoa Thanh Dật cùng Hoa Đại Chuy đứng bên cạnh ao, chỉ vào đình trúc phía trước.
Bạch Tiểu Thuần đang lẳng lặng đứng ở nơi đó, xung quanh không có ai tới gần, một là hắn không có mấy bằng hữu, hai là hắn quá nguy hiểm, thứ ba... Khóe miệng hắn đang mang theo ý cười nhàn nhạt, nhìn Mã Đại Mãnh đang mãnh liệt ăn ở xa xa, ánh mắt lóe ánh sáng như có như không làm cho rất nhiều người sinh ra kiêng kỵ.
Tên này không phải là đang đánh chủ ý đến Mã Đại Mãnh đấy chứ?
Hoa Đại Chuy cũng chú ý tới, mạnh mẽ ho khan, hướng Mã Đại Mãnh Cường vung cái ánh mắt, vội vàng rời khỏi nơi đó. Vạn nhất Bạch Tiểu Thuần chọn trúng ngươi, ngươi sẽ bị hắn luyện thành khôi lỗi.
- Trừng mắt cái gì? Một hồi công phu trừng ta bảy lần! Thế nào! Không cho ăn sao?
Mã Đại Mãnh rất không kiên nhẫn chống đỡ một câu, giọng nói rất lớn, thanh âm vang dội, chọc cho rất nhiều người xung quanh che miệng nghẹn cười.
Hoa Đại Chuy buồn bực, sao lại đụng phải một tên như vậy, hắn cố gắng mỉm cười, gọi hắn:
- Yến hội còn chưa bắt đầu, đợi lát nữa lại ăn, lại đây, ta dẫn ngươi gặp mấy bằng hữu tốt.
Mã Đại Mãnh không cảm ơn, cầm chuỗi linh quả trộn lẫn điểm tâm nhét vào miệng, hàm hồ không rõ quát:
- Không được! Bây giờ ăn nhiều hơn, ăn no rồi dễ làm việc.
- Làm gì?
Bên cạnh có người nhịn không được hỏi lại, ánh mắt kỳ quái đánh giá hắn, cả người lông đen, mặt râu, thô cuồng hùng tráng, giống như một con gấu đen thành tinh. Cái tên này thật sự chỉ mới mười chín tuổi sao? Hắn phải trông như được hai mươi chín a!
Mã Đại Mãnh đột nhiên nghẹn lại, ô ô ho khan, luân phiên nắm đấm chạm vào ngực, thanh âm rắc rắc giống như đánh trống, hoa viên đang náo nhiệt thoáng yên tĩnh, đều nhìn xung quanh nơi này, kết quả Mã Đại Mãnh ùng ục nuốt xuống, gào thét:
- Đánh nhau a! Tiểu Hoa nói tối nay có thể có một trận ác chiến! Ăn nhiều một chút làm có lực.
Yên tĩnh!!
Hoa viên hoàn toàn yên tĩnh, mọi người bình tĩnh nhìn Mã Đại Mãnh, lại đồng loạt nhìn về phía Hoa Đại Chuy.
Một trận chiến ác liệt?
Khóe mắt Hoa Đại Chuy co giật, vẻ mặt xám đen, hận không thể nâng trọng chùy đánh ngất hắn.
Cái tên này! Tức chết ta rồi!
Hoa Thanh Dật cũng cảm thấy khuôn mặt xinh đẹp nóng lên, đột nhiên ý thức được mang hắn đến chính là sai lầm.
- Khụ khụ!
Trong hoa viên không biết là ai ho khan, tất cả mọi người tùy ý tự nhiên khôi phục bình thường, làm bộ không nghe hiểu.
Mã Đại Mãnh không ý thức được mình nói sai, bắt lấy thị nữ:
- Vương gia nhà các ngươi rất có tiền sao?
Thị nữ mê muội rồi, giật giật khóe miệng, cố gắng mỉm cười:
- Đúng... Đúng vậy…
- Trong nhà có sủng vật không?
- Ngài là ám chỉ...
Thị nữ nũng nịu dáng người thấp bé, tiểu gia bích ngọc đáng yêu tú lệ, bất thình lình bị Mã Đại Mãnh bắt lấy, trong lòng một hồi bỡ ngỡ, ôm chặt lấy vò rượu trong ngực, sợ hắn làm ra chuyện gì đáng sợ.
- Thú sông, thú sông trân quý, loại trường thọ.
- Ta... Không hiểu...
- Có rùa hay gì không?
- Rùa?
- Sao lại ngốc như vậy, chính là loại rùa trân quý chút, trong vương phủ có nuôi không?
- Ngài là muốn uống canh vương bát?
Thị nữ không hiểu, ánh mắt cầu xin hướng về phía thị nữ khác, nhưng nào có ai dám đến nơi này, đều trốn thật xa.
Vẫn là một quản gia nhìn thấy tình huống nơi này, bước nhanh chạy tới:
- Mãnh công tử, xin hỏi nàng chỗ nào xúc phạm đến ngài sao?
Là một trong những quản gia chủ sự của Bá vương phủ, bình thường đều rất ngạo khí, nhưng hôm nay ở đây tất cả đều là nhân vật quan trọng, hắn nhất định phải bảo trì tính tình tốt, cố gắng chất đầy nụ cười tươi.
- Nhà các ngươi có nuôi rùa quý giá chút hay không.
- Rùa? Điều này... Có một số loại thú sông trong ao cá.
Quản gia cố gắng phỏng đoán tâm tư của vị lão gia này.
- Tặng ta một cái?
- Ngài muốn rùa...