- Tần Mệnh có dám đến không?
Diệp Giang Ly nhìn sắc trời, đã vào ban đêm.
Tần Mệnh không tới, ngoại vực càng không có ai đến, nếu như chờ thêm mấy canh giờ nữa, vẫn là không có ai tới, đêm nay Vương Yến cũng sẽ trở thành trò cười, ngay cả Đường Thiên Khuyết cũng sẽ trở thành chuyện cười.
- Hắn không đến, ngoại vực không có ai đến.
Phàn Thần im lặng nói.
- Hừ, trò khôi hài tại hình trường ngược lại thành tựu hắn, trở thành tiêu chuẩn trong lòng dã nhân ngoại vực.
Một đệ tử Thánh Đường khẽ cười chỉ chỉ phía trước:
- Cũng không phải thật sự không có người, người của vương phủ Bắc Vực không phải ở đó sao? Bọn họ tuy rằng không phải là người ngoại vực chân chính, nhưng cũng coi như là nửa ngoại vực.
Đồng bạn khinh thường nói:
- Ngay cả Hàn Ngọ Dương cũng bị Tần Mệnh chém đầu, bọn họ còn dám kiêu ngạo?
Một vị đệ tử Thánh Đường khác nói:
- Thống kê sơ bộ, người từ ngoại vực chạy tới tham gia Huyễn Linh Pháp Thiên sẽ từ vạn người trở lên, cảnh giới ở Huyền Võ cảnh nhất trọng thiên đến lục trọng thiên.
- Tiêu chuẩn dưới ba mươi tuổi rất rộng, lần này Huyễn Linh Pháp Thiên lại toàn diện mở ra, hấp dẫn hơn vạn người là chuyện bình thường. Chân chính đáng coi trọng chính là những người dám đến Vương Yến tối nay.
Diệp Giang Ly nhìn đám người Tiết Thiền Ngọc và Ôn Thiên Thành cách đó không xa, giống như lẩm bẩm, lại giống như đang hỏi những người khác:
- Chúng vương truyền thừa, Tu La đao, đây hẳn là vũ khí mạnh nhất của Tần Mệnh, hắn làm sao có được? Thật sự là một nô bộc may mắn trở mình?
Vốn trong tân binh Trung Vực không có mấy người thật sự coi trọng Tần Mệnh, nhưng sau sự kiện hình tràng, bọn họ không thể không thu hồi khinh thị, một lần nữa xem xét Tần Mệnh.
Tần Mệnh có thể chống lại Ôn Thiên Thành, còn buộc Ôn Thiên Thành vận dụng Tam Khí Hải đồng thời nghênh kích, đủ để thể hiện thực lực chân chính của hắn. Thử hỏi mọi người ở đây, có bao nhiêu người có thể làm được?
Khu phố xung quanh vương phủ kỳ thật đã sớm tụ tập rất nhiều cường giả ngoại vực, đều đang chờ Tần Mệnh xuất hiện. Một bộ phận người tò mò Tần Mệnh có đến hay không, có can đảm đi vào tòa đại viện vương phủ hội tụ tất cả tân binh ở Trung Vực hay không. Một bộ phận người thật sự chờ hắn xuất hiện, chỉ có Tần Mệnh vào vương phủ, bọn họ mới có thể đi vào, không nhất định là thật sự xem Tần Mệnh như thiên lôi sai đâu đánh đó, là Tần Mệnh đi vào mới có ý tứ. Cũng có vài người thưởng thức Tần Mệnh cùng Yêu Nhi cường thế, muốn ở yến hội vương phủ kết giao.
Từ chạng vạng đến trời tối, khu phố xung quanh tụ tập mấy trăm đến gần một ngàn cường giả ngoại vực, đều lẳng lặng chờ đợi.
Đội Hổ Vệ đều đã phát hiện ra bọn họ, nhưng đều duy trì kiềm chế, bình tĩnh đối đãi, để tránh xung đột.
So sánh với náo nhiệt trong vương phủ, không khí bên ngoài bình tĩnh mang theo khẩn trương, trong khẩn trương lại lộ ra cổ quái.
Tần Mệnh kỳ thật đã ở xung quanh vương phủ sau khi trời tối, quan sát tình huống của vương phủ cùng đội hộ vệ xung quanh. Tần Mệnh tuy rằng không cho rằng Đường Thiên Khuyết sẽ hại hắn, nhưng lòng phòng người không thể không có, hắn muốn xác định các gia tộc khác có âm thầm quấy rối hay không, nhất là những tên hoàn khố kia. Họ không thể chơi ngoài sáng, nhưng có thể ngầm trong tối.
Tần Mệnh cũng đang nghiên cứu phân bố khu phố xung quanh vương phủ, nếu thật sự phát sinh chuyện ngoài ý muốn, phải xác định lộ tuyến rút lui, thuận tiện nhờ Tiểu Quy hỗ trợ điều tra gần đó có nhân vật đặc biệt cường hãn ẩn núp hay không.
Nhưng...
Thực sự làm cho họ tìm thấy rồi!
Trong con hẻm gần khu giới nghiêm, Tần Mệnh túm lấy hai thiếu niên lén lén lút lút, mặc y phục đen, trên đầu quấn khăn lụa đen, trên mặt đeo mặt nạ đen, giống như sợ người khác không biết bọn họ là trộm.
- Làm gì vậy?
Tần Mệnh từ phía sau vỗ nhẹ bả vai bọn họ. Hai người la lên, tiếng kêu sợ hãi, thiếu chút nữa ngồi trên mặt đất, vừa quay đầu lại, trực tiếp trợn tròn mắt:
- Tần Mệnh?
- Các ngươi đang chờ ai? Sẽ không chờ ta đấy chứ.
- Hả? Không, không, không, chúng ta... Chúng ta...
Bọn họ ấp úng nói không nên lời, mặt sau mặt nạ trở nên trắng bệch, ánh mắt trợn tròn, trong lòng chỉ có một thanh âm ở tần suất cao đang vang vọng —— mẹ kiếp! Mẹ kiếp!
- Ta có đáng sợ như vậy không? Nhìn xem các ngươi sợ hãi, chân đều run rẩy.
Tần Mệnh như cười mà không phải cười nhìn bọn họ, như thế nào, thật sự đang chờ ta?
- Không không không, chúng ta vừa ăn cơm xong, tùy tiện đi dạo.
Hai tay bọn họ giấu ở phía sau, luống cuống tay chân lui ra ngoài.
Tần Mệnh kéo cổ áo bọn họ, mạnh mẽ kéo trở lại trong ngõ.
- Trong tay cất giấu cái gì?
- Không! Không có gì cả! Thực sự không có gì!
Hai người gần như muốn hét lên.
- Nhìn bộ dạng kinh sợ của các ngươi, cũng không biết xấu hổ đi ra làm ác? Lấy đồ trong tay ra, nếu không ta cắt lưỡi của ngươi.
Yêu Nhi từ trong bóng đen trong ngõ chậm rãi đi ra, phía sau là ba nàng Quản Ngọc Oánh, đều bỏ đi ngụy trang, thay lại váy dài, da thịt như tuyết, nhan sắc như mỹ ngọc, xinh đẹp động lòng người, mặc dù ở trong bóng đen, cũng không che giấu được phong tình xinh đẹp của bọn họ.
- Đừng... Chúng ta... Chúng ta thực sự không làm gì cả.
Hai thiếu niên này đều gấp muốn khóc, thiếu chút nữa muốn quỳ trên mặt đất cầu tình.
Bọn họ ngày hôm qua ở hình trường, tận mắt chứng kiến Tần Mệnh cùng Yêu Nhi hung tàn, đây đều là hai người giết người không chớp mắt, thật có thể sẽ lấy mạng bọn họ. Không may, sao Tần Mệnh lại xuất hiện từ phía sau chúng ta?!
- Vươn đầu lưỡi ra, ngoan, nghe lời.