Yêu Nhi nói thật muốn động thủ.
- Không được!
Hai người thét chói tai, phốc phốc quỳ trên mặt đất, vốn không có lá gan gì, lúc này đều bị dọa vỡ.
- Đây là cái gì?
Tần Mệnh mạnh mẽ lấy ra hai bình ngọc từ trong tay bọn họ, to bằng bàn tay, trong suốt, bên trong tràn đầy dược dịch màu đỏ nhạt.
Bọn họ theo bản năng muốn đi cướp lại, nhưng bị Tần Mệnh hai quyền đánh ngã trên mặt đất.
- Không phải là chủ ý của chúng ta, chúng ta chỉ là phụng mệnh làm việc, thật không liên quan đến ta a.
- Đừng giết chúng ta, chúng ta xin lỗi, chúng ta cam đoan không dám nữa.
Hai người quỳ trên mặt đất một phen nước mũi một phen nước mắt. Hiện tại hối hận đến ruột đều xanh, nhàn rỗi không có việc gì ở nhà trêu chọc thị nữ thật tốt, nhất định phải đi ra góp vui, còn chết không tử tế bị Tần Mệnh bắt được.
Tần Mệnh xoay bình thuốc:
- Đây là cái gì vậy?
Hai người dùng sức lắc đầu:
- Chúng ta cũng không rõ ràng lắm.
- Ngươi đến thử xem.
Tần Mệnh bóp cổ một người, thật sự đem hắn nâng lên.
- Đừng... không! Ta nói, ta nói tất cả!
Người nọ dùng sức che miệng lại.
- Nhanh nhẹn một chút! Nói!
Tần Mệnh ném hắn xuống đất, sắc mặt không tốt.
- Đó là... Đó là...
- Rót thuốc!
Tần Mệnh vặn cái bình ra muốn nhét vào miệng bọn họ.
- Đừng... Đó là... tình dược...
Hai người liệt ngồi trên mặt đất, mặt nạ đã rớt xuống, biểu tình so với ăn ruồi chết còn khó coi hơn.
Tình dược?
Tần Mệnh chậm rãi nắm chặt bình ngọc, nhìn chằm chằm vào mắt bọn họ:
- Tiếp tục nói đi!
- Chúng ta...
- Giết một người, giữ lại một người.
Yêu Nhi thoải mái tùy ý nói một câu làm cho hai người hoàn toàn sụp đổ.
- Chúng ta còn có rất nhiều người, đều là bị sai khiến, mỗi người chuẩn bị xong tình dược, mai phục ở mỗi con đường đi tới Bá vương phủ, mặc kệ là ai phát hiện ngươi xuất hiện, liền đem thuốc đặt trên mặt đất. Tính dễ bay hơi của nó rất mạnh, sẽ khuếch tán theo gió, không màu và không mùi, cũng sẽ không ngay lập tức xuất hiện ảnh hưởng. Chúng ta không cầu các ngươi hít vào quá nhiều mất đi lý trí, chỉ cần các ngươi chịu chút ảnh hưởng ở trên vương phủ xấu mặt là đủ rồi. Bọn họ khẩn trương nhìn sắc mặt Tần Mệnh, sợ hắn thật sự giết bọn họ.
Cặn bã! Lại dùng loại thủ đoạn đê tiện này làm cho người ta xấu mặt, vạn nhất hít phải quá liều thì sao? Quản Ngọc Oánh các nàng lần thứ hai phẫn nộ, may mà đi khắp nơi, bằng không hậu quả không thể tưởng tượng nổi.
- Là ai an bài?
- Là...
Tần Mệnh đấm quyền đánh vào đầu một thiếu niên, tiếng bùm nện trên mặt đất.
- Ta nói, ta nói.
Tên khác kếu sợ.
- Là ai!!
- Tiết Bắc Vũ! Là tổ chức Tiết Bắc Vũ chúng ta!
- Các ngươi có bao nhiêu người?
- Ba mươi sáu người, chia làm mười tám ngõ của chín con đường.
- Ngươi có biết vị trí không?
- A?
Hai người không ngốc, lập tức nghĩ đến mục đích của Tần Mệnh.
- Có phải muốn ta thật sự đánh các ngươi mấy quyền hay không?
Tần Mệnh nắm chặt nắm tay.
Hai người trao đổi ánh mắt, thật muốn khóc.
- Biết.
Yêu Nhi hỏi:
- Các ngươi xác định vừa nói đều là thật? Đợi lát nữa bắt được những người khác, nếu như cùng các ngươi nói có nửa điểm không giống nhau, ta sẽ lấy cái mạng nhỏ của các ngươi.
- Tất cả đều là sự thật, chúng ta không dám nói dối.
Bọn họ nào dám nói dối, bảo vệ tính mạng quan trọng hơn.
- Các ngươi đều là người của gia tộc nào?
- Rất nhiều rất nhiều, hơn phân nửa thế gia hoàng triều.
Bọn họ đều là những tên ăn chơi trác táng, bình thường khi nam bá nữ, lưu lạc tửu tràng hoa lâu, hình thành một đoàn thể lỏng lẻo, Ôn Thiên Thành là thần tượng cũng là đại ca của bọn hắn. Ngày hôm qua nhìn thấy Ôn Thiên Thành bị Tần Mệnh khi dễ ở hình trường, bọn họ vô cùng tức giận, nhưng lại không dám tìm Tần Mệnh báo thù, cho nên khi Tiết Bắc Vũ tập hợp bọn họ lại đưa ra một diệu kế như vậy, bọn họ động tâm, cũng hành động. Ai ngờ trộm gà không thành còn mất nắm gạo, đem mình dựng vào.
Trong ngoài Bá vương phủ, mọi người ở Trung Vực và ngoại vực đều bắt đầu sốt ruột, suy đoán Tần Mệnh rốt cuộc có thể đến hay không, Tần Mệnh xuất hiện tại Trung Vực, nhưng không phải là một mình tới, bên cạnh đi theo các nữ Yêu Nhi, nam tuấn tú, nữ mỹ diễm, giống như là phong cảnh đẹp đẽ trong đêm tối, nhưng trong tay Tần Mệnh thế nhưng lại cầm một sợi xích thật dài, trên xiềng xích buộc ba mươi sáu con cháu thế gia, một đám mặt như đưa đám, dùng sức cúi đầu, còn đều là mặc y phục đen quấn khăn trùm đầu đen, trang phục vô cùng thống nhất. Chỉ là có mấy người mặt mũi bầm dập, đi khập khiễng, còn có một hàng nước mũi một hàng nước mắt khóc lóc thương tâm, xem ra là bị đánh dã man.
Người ngoại vực đều rất kinh ngạc, đây là từ đâu bắt được nhiều người như vậy? Tần Mệnh muốn làm gì?
Đội Hổ Vệ phụ trách tuần tra cảnh giới vội vàng nghênh đón, một vị nam tử dáng vẻ đội trưởng hành lễ về phía trước:
- Tần công tử, ngài đây là...
- Lần đầu tiên tham gia Vương Yến, có chút khẩn trương, không biết chuẩn bị lễ vật gì, liền tùy tiện chuẩn bị một chút, cũng không biết có hợp khẩu vị của mọi người hay không.
Tần Mệnh cười ha hả kéo một cái, kéo lấy đám đám ăn chơi trác táng phía sau lảo đảo xông về phía trước.
Phàm tâm phì cười, lại vội vàng mím chặt miệng.
Đội trưởng cười gượng vài tiếng, đánh giá đám đám con cháu hoàn khố này, cơ bản có thể nhận ra đại khái. Trong lòng hắn thở dài, cũng không tiện ngăn cản, tự mình dẫn Tần Mệnh đi vào vương phủ. Các binh vệ hổ vệ khác đều quái dị đánh giá Tần Mệnh, ngươi đây là tới tham gia yến hội, hay là đến gây sự?