Trong vương phủ, rất nhiều người bắt đầu thất vọng, bầu trời đêm đều treo đầy sao, thức ăn cơ bản đều lạnh, Tần Mệnh vẫn không xuất hiện. Bọn họ tụ năm tụm ba tụ tập cùng một chỗ nói nói cười cười, thoạt nhìn rất náo nhiệt, nhưng đã ít nhiều có chút không yên lòng. Nếu Tần Mệnh thật sự không đến, bọn họ cũng không cần phải lưu lại.
Bất quá đám khách nhân bọn họ nhiều nhất là thất vọng, chủ nhân Đường Thiên Khuyết kia sẽ là mất mặt!
Bọn họ đã biết Đường Thiên Khuyết phái thân vệ hạ thiệp mời Tần Mệnh, nếu như vậy mà Tần Mệnh cũng không đến, chính là không có ý định nể mặt Đường Thiên Khuyết. So sánh với Đường Thiên Khuyết mấy ngày trước mở tiệc chiêu đãi tân binh Trung Vực được nhiều người ủng hộ, lần này nếu như Tần Mệnh không tới, chẳng khác nào tát hắn hai bạt tai. Bọn họ rất chờ mong Đường Thiên Khuyết sẽ phản ứng như thế nào, là chọc giận? Hay là tự mình đi tìm Tần Mệnh? Đường Thiên Khuyết cũng không thể nhịn như Ôn Thiên Thành.
Tiết Bắc Vũ là người sốt ruột nhất, không ngừng nhìn xung quanh. Sao hắn không đến? Thật vất vả mới có thể nhờ đến đám ngu xuẩn kia, đều đã bố trí xong ở các con đường, hắn thật sự chờ mong đám người Tần Mệnh có thể tới. Đến lúc đó Tần Mệnh cùng nữ tử của hắn đều đã trúng dược tình, mặc kệ liều lượng nhiều ít, nhất định sẽ có ảnh hưởng. Nơi này lại tụ tập rất nhiều tuấn nam mỹ nữ, lại uống chút rượu trợ hứng, ha ha, tràng diện kia quả thực không cần quá đẹp!
- Ngươi dường như rất phấn khích?
Có một bằng hữu đồng hành nhìn hắn ta một cách kỳ lạ.
- Ngươi nói Tần Mệnh sẽ đến sao?
Tiết Bắc Vũ nhìn về phía cửa phủ, thuận miệng hỏi.
- Cái kia ai biết, bất quá đã đến giờ này rồi, hẳn là sẽ không đến chứ.
- Ta đoán hắn sẽ đến, nhất định sẽ đến.
- Ngươi mong đợi hắn ta đến?
Đồng bạn càng kỳ quái, ngày đó người lột y phục ngươi chính là Tần Mệnh, ngươi hẳn là hận hắn a, sao còn ngóng trông hắn đến, không hiểu cái đầu này đang suy nghĩ cái gì, không phải là bị ngược đãi đến nghiện đấy chứ?
- Tất nhiên! Yến hội đặc sắc như vậy, làm thế nào có thể thiếu hắn được.
- Tiết gia các ngươi sẽ không có hành động gì chứ? Tiết lộ cho ta chút?
- Làm sao có thể! Cũng không nhìn xem nơi này là nơi nào, Tiết gia chúng ta đều là người có giáo dưỡng có tố chất, làm sao có thể ở này nháo sự.
-...
Người nọ thật muốn nói một câu không biết xấu hổ.
- Ồ, nhìn kìa...
Tiết Bắc Vũ bỗng nhiên chú ý tới có một Hắc Giáp Binh Vệ bước nhanh tới, vòng qua hoa viên, vào thiên điện, Đường Thiên Khuyết ở ngay bên kia.
Rất nhiều người đều chú ý tới Hắc Giáp Binh Vệ đang vội vàng, tinh thần âm thầm chấn động, chẳng lẽ Tần Mệnh tới?
Ngay cả Thánh Đường cũng nhìn về phía thiên điện.
Chỉ chốc lát sau, trong thiên điện sải bước đi ra một vị nam tử tuấn lãng, dáng người vĩ ngạnh, màu da như đồng, đường nét ngũ quan rõ ràng mà thâm thúy, khóe mắt cùng khóe mắt đều cong lên, làm cho người ta có loại khí thế bức người, càng có loại khí thế vương giả uy chấn thiên hạ, chính là bá vương hoàng triều, Đường Thiên Khuyết!
Đường Thiên Khuyết đi ra thiên điện, trong hoa uyển chậm rãi an tĩnh, hơn hai trăm vị tân binh Trung Vực đều nhìn về phía hắn.
- Xác định Tần Mệnh không tới?
- Sắc mặt Đường Thiên Khuyết không dễ nhìn a.
- Nhìn lời này của ngươi nói, một ngày nào đó sắc mặt hắn đẹp, ngoại trừ lúc giết người trên chiến trường, sẽ không thấy trên mặt hắn từng có biểu tình.
- Ta vừa mới nhìn thấy có một binh vệ Hổ Vệ chạy vào, rốt cuộc là Tần Mệnh tới, hay là không tới?
- Không đến cũng tốt, chúng ta và hắn không phải là người cùng đường. Rốt cuộc là người Trung Vực chúng ta quá phận, hay là người ngoại vực kiêu ngạo? Khi dễ bọn họ thì làm sao, ngoại vực chính là ngoại vực, nơi dã man, cần hung hăng gõ, đánh cho sợ, cho mơ hồ, cũng thành thật. Hiện tại còn dám kêu gào đùa giỡn, đó là đánh còn chưa đủ tàn nhẫn.
Rất nhiều đệ tử thế gia thấp giọng nghị luận, biểu tình khác nhau.
Ánh mắt thâm sâu của Đường Thiên Khuyết lần lượt đảo qua mọi người:
- Đường Thiên Khuyết ta ba năm không trở về hoàng thành, ba năm, không dài không ngắn, tất cả mọi người đều sắp hai mươi tuổi. Trưởng thành rồi, bản lĩnh tăng lên, ngạo nghễ cũng tăng lên, đầu cũng có thể dài hơn một chút a? Ba năm trước, trước khi ta rời khỏi hoàng thành nói qua một câu, có vài người, các ngươi vĩnh viễn không cách nào vượt qua, có vài người, nhất định các ngươi chỉ có thể nhìn lên, trong những người này, có Đường Thiên Khuyết ta! Ba năm, ai còn nhớ câu này?
Từng câu từng chút một, từng câu dừng lại, không nhanh không chậm lại nặng nề đè người, thanh âm hùng hậu phiêu bạt trong hoa viên rộng rãi, làm cho rất nhiều người không khỏi khẩn trương.
Đám người Diệp Giang Ly, Tiết Thiền Ngọc thoáng trao đổi ánh mắt, không rõ Đường Thiên Khuyết muốn biểu đạt cái gì, nhưng mơ hồ dự cảm sẽ xảy ra chuyện.
Ba năm trước? Ba năm trước Đường Thiên Khuyết trở về hoàng thành, khiêu chiến tất cả tân binh hoàng thành, ngoại trừ Tiết Thiền Ngọc cùng Ôn Thiên Thành ra, toàn bộ bại dưới cự đao của hắn, có mấy người đặc biệt cuồng ngạo còn bị hắn chém giết trước mặt mọi người, chọc giận thế gia, chỉ là cuối cùng không giải quyết được.
Buổi sáng ngày rời khỏi hoàng thành, Đường Thiên Khuyết nhìn lại hoàng thành, nói ra câu nói trầm thấp mà bá đạo kia, đến nay vẫn còn ở trong lòng rất nhiều người. Cũng chính từ ngày đó trở đi, tất cả tân binh hoàng thành lục tục rời khỏi hoàng thành, phân tán đến các nơi hoàng triều tu luyện trưởng thành, tìm kiếm võ đạo, cố gắng trưởng thành.
Đang ở trong lúc toàn trường yên tĩnh, âm thầm phỏng đoán ý tứ trong lời nói của Đường Thiên Khuông.