Mọi người ở ngoại vực đều phẫn nộ, lại là hắn! Trên hình trường muốn công khai lăng nhục nữ tử Bắc Vực, hiện tại lại muốn hạ tình dược tập kích tất cả người ngoại vực, nếu như không phải Tần Mệnh bắt được đám hoàn khố này, hậu quả không thể tưởng tượng nổi. Bọn họ không cách nào tưởng tượng bộ dáng xấu xí của mình tại yến hội, càng không dám tưởng tượng trúng độc quá sâu sẽ làm ra chuyện đáng sợ gì.
Ôn Thiên Thành không nói gì, lẳng lặng nhìn Tần Mệnh. Làm hay không làm, chính hắn rõ ràng nhất, nhưng có một số tình huống có một số việc không phải là vấn đề mình làm hay không, mà là người khác có nhận vấn đề là hắn làm hay không, trước mắt chính là loại tình huống này. Tần Mệnh đã chuẩn bị tốt, nói không chừng còn có hậu chiêu đang chờ, hắn có giải thích thế nào cũng không có chứng cớ, trừ phi cái tên kia chân chính đứng ra.
Ha ha, sẽ là ai chứ?!
Tất cả mọi người đều nhìn Ôn Thiên Thành trả lời.
Ôn Thiên Thành không thừa nhận cũng không tỏ thái độ, lý trí duy trì trầm mặc, lạnh lùng nhìn Tần Mệnh như vậy. Con cháu thế gia bình thường xưng huynh gọi đệ với hắn đều treo cao lên chuyện không liên quan đến mình, dù sao chuyện cũng liên quan đến lửa giận ngoại vực cùng thể diện Đường Thiên Khuyết.
- Hắn chấp nhận!
Tiết Bắc Vũ làm bộ rất cẩn thận nghị luận với người bên cạnh. Thanh âm tuy rằng rất thấp, nhưng hiện tại bầu không khí yên tĩnh, mỗi người đều có thể nghe được, hắn muốn chính là loại hiệu quả này.
- Ôn Thiên Thành, ngươi còn có cái gì để giải thích?
Thanh âm Đường Thiên Khuyết đột nhiên cao lên, Hắc Minh Huyết Luyện Hổ gầm lên, thanh âm uy nghiêm, lại nhấc lên một cỗ cuồng phong ở trong hoa uyển, thổi tan tóc mọi người, thổi bay hoa tươi mềm mại.
Càng ngày càng nhiều tân binh ngoại vực đi tới vương phủ, đã tụ tập ở gần hoa uyển, mắt lạnh nhìn Ôn Thiên Thành, cũng đang chờ đợi Đường Thiên Khuyết xử trí.
Đám người Tiết Thiền Ngọc cũng đang trầm mặc, lúc này không có ai ra mặt hỗ trợ, ngược lại âm thầm chờ mong Đường Thiên Khuyết cùng Ôn Thiên Thành đối kháng.
Ôn Thiên Thành bỗng nhiên nở nụ cười, hướng Tần Mệnh gật gật đầu:
- Làm cho gọn gàng vào! Ta nhớ ngươi nói qua một câu, Huyễn Linh Pháp Thiên, chúng ta không chết không thôi! Chiến thư của ngươi, ta nhận. Chỉ cần ta còn có thể tham gia Huyễn Linh Pháp Thiên, ngươi cũng đừng hòng còn sống đi ra!
- Kiêu ngạo! Không biết xấu hổ!
Mã Đại Mãnh không biết từ đâu lấy được một cái đùi trâu nửa chín, cố sức cắn xé từ uyển hoa đi ra, trong tay trái còn nâng mâm linh quả:
- Cái này còn có thể để cho hắn tham gia Huyễn Linh Pháp Thiên? Ngươi a, Bá vương đúng không, nhanh chóng bắt hắn lại, nên thẩm vấn như thế nào, nên phạt như thế nào.
- Có chuyện của ngươi?
Hoa Thanh Dật vội vàng giữ chặt Mã Đại Mãnh, ngươi cho rằng ngươi là Tần Mệnh a, chọc Ôn Thiên Thành ngươi có thể chịu được.
Ôn Thiên Thành mắt lạnh đảo qua, kết quả Mã Đại Mãnh căn bản không sợ:
- Trừng cái gì mà trừng? Nói ngươi hai câu còn không được! Nhìn ngươi cái dạng như con ba ba này, đùa giỡn nữ tử, tâm tư ác độc, ở trong thôn chúng ta sẽ phải quất roi, không biết hối cải còn phải hắt phân trâu! Là cái loại rất hiếm!
Toàn trường mấy trăm người tập thể không bình tĩnh, bầu không khí khẩn trương bị hai câu nói của hắn đập nát.
Rất nhiều người đang vừa xem kịch vừa ăn gì cũng cãi nhau, đặt đồ sang một bên, ăn không nổi. Nói một lời làm thế nào vẫn còn mang hương vị! Từ đâu xuất hiện cực phẩm!
Mã Đại Mãnh ăn say sưa, còn suồng sã nợ một cái, nam nữ xung quanh lập tức lui ra ngoài mười thước, kéo dài khoảng cách. Đại ca a, đây là yến hội cao cấp, là vương yến! Ngươi vừa xuất hiện đã kéo thấp đẳng cấp của toàn bộ yến tiệc.
- Bá Vương, xử trí như thế nào?
Trong đám người ngoại vực có người công khai chất vấn, là một nữ tử trong trẻo lạnh lùng, nàng không ưa loại công tử phóng đãng này, mặc kệ thiên phú ngươi có bao nhiêu địa vị cao bao nhiêu.
- Nếu không phải Tần Mệnh Tần thành chủ phát hiện ra bọn họ, yến hội đêm nay này sợ là không mở được.
- Hắn đây là công nhiên miệt thị hoàng uy, dựa theo luật pháp hoàng thất các ngươi, xử trí như thế nào?
- Ha ha, Bá Vương điện hạ, chúng ta đều ở đây, cho một câu trả lời?
Càng nhiều tân binh ngoại vực bắt đầu tỏ thái độ, chúng ta ở đây nhìn, chờ đợi, nhất định phải cho một lời giải thích, bằng không hôm nay không xong.
Đường Thiên Khuyết đã được phong Vương, lại là truyền nhân trực hệ hoàng gia, có tư cách có quyền hạn trừng phạt Ôn Thiên Thành, hơn nữa quan hệ giữa hắn và Ôn Thiên Thành rất không tốt, hoặc là nói là rất cứng nhắc, nhưng mà, hắn luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng.
Lúc này, một tướng quân Hổ Vệ bước nhanh tới, ghé vào bên tai Đường Thiên Khuyết, dùng thanh âm chỉ có hai người nghe được báo cáo:
- Ta vừa mới nghiêm thẩm hơn ba mươi người kia, cùng một lời khai, kẻ thật sự đứng phía sau màn sai khiến là Tiết Bắc Vũ, là Tần Mệnh uy hiếp bọn họ giá họa Ôn Thiên Thành, nếu như không theo, trực tiếp giết chết.
Đường Thiên Khuyết không dấu vết gật gật đầu, ánh mắt thâm sâu nhìn về phía Tần Mệnh.
Tần Mệnh lúc vị tướng quân kia tới đây liền nhìn Đường Thiên Khuyết, giờ phút này ánh mắt hai người giao tiếp, đều từ đáy mắt lẫn nhau thấy được một chút thứ chỉ có mình mới hiểu được.
- Ôn Thiên Thành, lại cho ngươi một cơ hội, giải thích với tất cả mọi người, xin lỗi tất cả mọi người!
Đường Thiên Khuyết giơ tay phải lên, đây là một chỉ lệnh, toàn đội Hổ Vệ xung quanh hoa uyển đều động thân, tiến về phía trước.