Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 441 - Chương 441 - Hình Roi

Chương 441 - Hình roi
Chương 441 - Hình roi

Ôn Thiên Thành vẫn không có biện giải, cũng không cần biện giải, hắn duy trì cao ngạo của mình, mặc cho xử trí. Cũng đang chờ đợi hung thủ chân chính xuất hiện, ta cho ngươi cơ hội, nếu không lộ diện, cũng đừng trách ta không khách khí.

- Bắt cho ta!

Tay phải Đường Thiên Khuyết đang giơ cao rơi mạnh xuống.

Ba vị binh vệ Hổ Vệ hùng tráng vây quanh Ôn Thiên Thành, một người cảnh giác, hai người dùng xiềng xích ngăn hắn lại.

Ôn Thiên Thành không có phản kháng, để bọn họ dùng xiềng xích quấn chặt, xoay người muốn rời đi.

- Ngươi đi đâu?

Trong thanh âm hùng hậu của Đường Thiên Khuyết lộ ra uy thế bức người, Hắc Minh Xích Luyện Hổ nện bước chân kiên cố với móng vuốt sắc bén, ngăn cản đường đi của hắn.

Ôn Thiên Thành khẽ nhíu mày rậm, liếc về phía Đường Thiên Khuyết.

Ngươi còn muốn gì nữa?

Mọi người trong hoa uyển trao đổi ánh mắt, Đường Thiên Khuyết không có ý định buông tha Ôn Thiên Thành? Nếu Ôn Thiên Thành đã rất phối hợp, ngươi trói hắn lại, đè xuống, liền không sai biệt lắm. Nếu ở trước mặt mọi người biểu lộ thái độ, cho người ngoại vực một một lời giải thích, cũng không đến mức làm cho Lăng Tiêu Tông khó xử.

- Trói lại cho ta, hình roi ba mươi sáu! Thay những con cháu thế gia bị ngươi đầu độc kia chịu hình, mỗi người chịu một roi! Ngươi, có dị nghị gì không?

Thanh âm uy nghiêm của Đường Thiên Khuyết khiến cho hoa uyển yên tĩnh, cũng làm cho rất nhiều người kinh hãi thất vọng.

Hình roi Trước mặt mọi người? Tuy rằng đạo lý cùng pháp lệnh đều đã nói qua, nhưng hắn là Ôn Thiên Thành a, là siêu cấp thiên tài hoàng thất đều rõ ràng muốn bồi dưỡng, dù thế nào cũng không đến mức làm cho hắn không chịu nổi. Hơn nữa, cho dù muốn hành hình, cũng không cần phải ngươi tự mình động thủ a, ngươi không sợ chọc giận Ôn Thiên Thành?

Chờ đã!

Đường Thiên Khuyết không phải là muốn lấy Ôn Thiên Thành ra lập uy đấy chứ!

Ngẫm lại câu nói Đường Thiên Khuyết vừa mới đi ra khỏi Thiên Điện kia, tựa hồ đã bật lộ thái độ, mặc kệ là ai đang gây chuyện, quyết không buông tha!

Người ngoại vực đều rất kinh ngạc, không nghĩ tới Đường Thiên Khuyết lại muốn hành hình trước mặt mọi người! Vốn tưởng rằng nhiều nhất là khiển trách hai câu, kéo xuống, sau đó không giải quyết được.

Ôn Thiên Thành không có phản kháng, chỉ là trong mắt nhìn về phía Đường Thiên Khuyết hiện lên lạnh như băng. Hôm nay các ngươi làm cho ta trở thành trò cười, hôm sau ta cho các ngươi trả nợ gấp mười lần! Còn có tên hung thủ kia, chúng ta... chờ xem...

Tiết Bắc Vũ âm thầm rụt cổ, may mà không có đem ta khai ra, bằng không Đường Thiên Khuyết sẽ muốn dùng ta lập uy!

Binh vệ Hổ Vệ đều là tử sĩ của Đường Thiên Khuyết, căn bản không quan tâm ngươi là ai, cho nên ra tay rất thô lỗ, cứng rắn mang theo Ôn Thiên Thành đi tới thạch đình bên cạnh hoa uyển, một đội trưởng hộ vệ giơ lên chiếc roi sắt quất lên người Ôn Thiên Thành. Nam tử giương roi khôi ngô cường tráng, lại là cảnh giới Huyền Võ cảnh cửu trọng thiên, một roi đi xuống, dễ dàng đánh nát sáu tầng linh lực thuẫn bên ngoài thân Ôn Thiên Thành, mang theo tiếng giòn vang quái dị, vỡ lên huyết hoa đỏ thẫm.

Ôn Thiên Thành kêu lên đau đớn, vai trái nhất thời như đổ máu, mặt hắn trầm xuống, nhắm mắt lại.

Đánh thật à? Trong hoa uyển rất nhiều người âm thầm hít vào, ai cũng không nghĩ tới trong yến hội lại xuất hiện màn một như vậy. Nhìn bóng lưng hùng vĩ của Đường Thiên Khuyết phía trước, lại nhìn gương mặt lãnh tuấn của Tần Mệnh cùng đôi mắt hiện lên kim mang kia, còn có tuyệt sắc vưu vật Yêu Nhi ý cười trong suốt, rất nhiều người trong lòng đều nổi lên một cảm giác ớn lạnh.

Đùng!

Đùng!

Roi sắt một lần lượt quất lên người Ôn Thiên Thành, đội trưởng hộ vệ hành hình ra tay độc ác, mỗi một roi đều dùng toàn lực, tuy rằng không có vận dụng linh lực, nhưng cũng đủ để cho Ôn Thiên Thành da bóc thịt bong, roi thứ mười đi xuống, đã có thể từ trong da thịt nhìn thấy xương cốt, mà Ôn Thiên Thành cắn răng nhắm mắt, lạnh lùng chịu đựng, chỉ có hận ý tích tụ trong lòng.

Thanh âm vang dội cả hoa uyển, cũng vang dội ở bên tai tất cả tân binh ngoại vực. Bọn họ tâm tình khác nhau, sắc mặt cũng đều bất đồng. Có người nhìn về phía Đường Thiên Khuyết ánh mắt không mâu thuẫn nữa, ngược lại rất là kính nể, thật dám vì ngoại vực mà hành hình Ôn Thiên Thành trước mặt mọi người, thái độ này đáng để bọn họ khẳng định. Có người trong lòng sát ý càng nặng, Ôn Thiên Thành chịu nhục, tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua, chờ đến Huyễn Linh Pháp Thiên, hoặc là tránh xa xa hắn, hoặc là liền nghĩ biện pháp diệt trừ hắn. Có người thì vô cùng giải hận, lẩm bẩm nếu có thể quất chết hắn mới là tốt nhất. Còn có người vui sướng khi người gặp họa, vui vẻ nhìn người Trung Vực nội đấu.

- Hắc hắc, thật dùng hình roi a.

Mã Đại Mã vui vẻ, giống như thôn ta. Bất quá vẫn là các ngươi biết chơi, chúng ta nơi đó nhiều nhất dùng roi mềm làm bằng da, các ngươi lại dùng roi sắt.

Trong hoa uyển, Tiết Thiền Ngọc nhẹ nhàng đùa giỡn với dị thú trên vai, trong ánh mắt sáng sủa lay chuyển, khẽ nói:

- Không phải Ôn Thiên Thành làm!

- Thế nào?

Có người cảm thấy kỳ lạ.

Tiết Thiền Ngọc chậm rãi lắc đầu, không có giải thích nhiều.

Người của Thánh Đường, Diệp Giang Ly tụ tập ở sâu trong hoa uyển, không có tham dự. Người Thánh Đường đều vô cùng kiêu ngạo, cũng lấy xuất thân Thánh Đường mà kiêu ngạo, bọn họ cho tới bây giờ cũng không muốn gặp đối thủ cạnh tranh là Lăng Tiêu Tông, cũng không có hảo cảm gì đối với Ôn Thiên Thành, chỉ là bọn họ cũng mơ hồ cảm giác được không thích hợp, làm một đối thủ quan trọng trong lòng đại tân sinh Thánh Đường, bọn họ đối với Ôn Thiên Thành vô cùng hiểu rõ. Việc tối nay, giống như Ôn Thiên Thành làm nhưng cũng không giống là hắn làm, luôn cảm thấy chỗ nào có chút kỳ lạ.

- Có phải Tần Mệnh ở bên trong động tay động chân không?

Diệp Giang Ly khẽ nói.

Bình Luận (0)
Comment