Mã Đại Mãnh càng nghĩ càng thấy có khả năng, càng nghĩ, hắn liền quyết tâm nhận định chính là như vậy.
Tần Mệnh bị Mã Đại Mãnh nhìn rất không được tự nhiên, vóc dáng ngốc nghếch này không phải là thật đấy chứ?
Yêu Nhi nhịn cười, đưa tay nhéo lấy eo Tần Mệnh, ngươi đáp ứng a, đừng phụ sự chờ mong của tiểu bằng hữu người ta.
- Được không? Chúng ta là bằng hữu! Chút việc này cũng không giúp?
Mã Đại Mãnh có chút mất hứng.
- Được rồi! Giúp ngươi! Nhưng đó là bí mật của chúng ta, ngươi đừng nói với người khác.
Tần Mệnh sợ hắn tuyên dương khắp nơi, ảnh hưởng đến thanh danh của mình.
- Được rồi! Ha ha! Được rồi! Ngươi bằng hữu này ta giao định rồi!
Mã Đại Mãnh kích động vỗ mạnh bả vai Tần Mệnh, ôm hắn cất tiếng cười to.
- Trên cổ ngươi là cái gì?
Tần Mệnh bỗng nhiên phát hiện trên cổ Mã Đại Mãnh lại đeo... một con rùa? Con rùa màu đen!
- Linh vật.
Mã Đại Mãnh đùa bỡn con rùa, ngây thơ nở nụ cười.
Tần Mệnh lúng túng cười cười, ngươi thật sự tưởng thật!
Huynh muội Hoa gia đi đến thạch đình, vừa đi vừa lắc đầu:
- Các ngươi lừa ta thật khổ a! Tối qua, phụ thân ta còn chỉ vào mũi ta và mắng ta mắt mù!
- Ngươi không mù, ngươi là ngốc.
Mã Đại Mãnh nhịn không được trêu ghẹo hắn.
- Ngươi lại muốn đánh nhau?
Hoa Đại Chuy nhìn nam tử ngốc nghếch này liền tức giận, ta là khách sáo, ngươi chọc miệng vào cái gì.
- Trước sau một tháng, ngươi đều không phát hiện người ta đeo mặt nạ, ngươi không ngốc? Không! Ngươi là vừa mù và ngốc!
- Ngươi...... Ngươi đều theo chân họ ở cùng một chỗ, tại sao ngươi không nhận ra?
- Ba ngày! Ta cùng bọn họ quen biết chỉ mới ba ngày, ba ngày sau ta khẳng định liền phát hiện.
- Đó là bọn họ tự bại lộ!
- Không bại lộ ta cũng có thể nhìn ra, ngươi không phục sao?
Mã Đại Mãnh trừng mắt to, thiếu chút nữa muốn xắn tay áo.
Tần Mệnh cùng Yêu Nhi tựa vào trên lan can đá, cười nhìn hai người hồ nháo.
- Cách Huyễn Linh Pháp Thiên mở ra còn có ba ngày, chuyển đến Hoa gia ở đi? Nơi đó yên tĩnh, linh lực cùng linh túy đều có, thuận tiện cho các ngươi hảo hảo điều trị. Phụ thân ta cũng muốn gặp ngươi.
Hoa Thanh Dật đánh giá Tần Mệnh, hoàn toàn giống với bộ dáng trên bức họa, nhưng vị trước mắt này mang theo nụ cười, anh tuấn lại sáng ngời, không có loại khí tức như trên bức họa. Nàng vẫn rất khó đem Tu La Tử tội ác tày trời trong truyền thuyết trọng hợp với thiếu niên trước mặt, hoàn toàn không phải là một người.
- Vậy chúng ta sẽ không khách khí nữa?
Việc Tần Mệnh làm đêm nay có chút không trượng nghĩa, chờ sau khi trời sáng các thế gia đều biết là mình lừa Ôn Thiên Thành, không chừng sẽ làm ra hành động gì, nhất là Lăng Tiêu Tông, hơn nữa Tiết gia cũng sẽ không dễ dàng tha cho hắn. Hắn cũng không dám đi dạo trên đường nữa, cũng vừa lúc cần một hoàn cảnh an ổn bế quan, trong ba ngày tranh thủ tiến vào ngũ trọng thiên.
- Ngươi thật sự là Tần Mệnh?
Hoa Thanh Dật vẫn nhịn không được hỏi một câu, tuy rằng hỏi rất ngốc.
- Có giống như trong lời đồn không? Lời đồn không đáng tin cậy.
- Đi, ta mang ngươi làm quan với các thế gia.
Hoa Đại Chuy mang theo Tần Mệnh cùng Yêu Nhi đi vào hoa uyển.
Tần Mệnh cùng Yêu Nhi vừa mới đi vào Hoa Uyển đã trở thành tiêu điểm, rất nhiều tân binh ngoại vực chủ động tới chào hỏi, bọn họ rất thưởng thức tác phong phái cứng rắn của Tần Mệnh, chính thức bởi vì Tần Mệnh làm vài sự kiện cường ngạnh cho người ngoại vực tranh thủ địa vị cùng tôn trọng. Tần Mệnh không cự tuyệt người tới, tận lực thể hiện một mặt thân thiện của mình, tận lực kết giao, cũng đều hẹn nhau đến Huyễn Linh Pháp Thiên trợ giúp lẫn nhau.
Thấy thái độ Tần Mệnh hữu hảo, vô cùng lễ phép, không có nửa điểm cuồng ngạo cùng tư thế lạnh lùng, càng nhiều tân binh ngoại vực tới kết giao, để lại một cái tên, cho nhau một ánh mắt, mặc dù không được làm bằng hữu, nhưng cũng không thể làm kẻ địch.
Dưới sự dẫn dắt của huynh muội Hoa gia, Tần Mệnh cũng cùng rất nhiều đệ tử thế gia Trung Vực quen biết lẫn nhau.
Bọn họ ở chỗ này náo nhiệt giao tiếp, có vài người lại nhìn không nổi.
Người Viêm gia rời đi trước, người vương phủ Bắc Vực ngay cả chào hỏi cũng không chào hỏi cũng rời đi, bọn họ nhìn Tần Mệnh liền muốn giết hắn, nhìn hắn hiện tại hăng hái càng không thoải mái, dứt khoát mắt không thấy tâm không phiền, chờ đến Huyễn Linh Pháp Thiên lại thu thập hắn.
Nhưng vào lúc này, Tiết Thiền Ngọc bỗng nhiên đi qua đám người, nghênh đón Tần Mệnh đang thân thiết giao tiếp với người khác, đánh giá từ trên xuống dưới vài lần, nhẹ nhàng cười một cái, trong giọng nói mang theo hương vị là lạ.
- Trách không được dám khi dễ đệ đệ ta, thì ra là Tu La Tử Tần Mệnh, ta còn tưởng là tiểu lâu la nào muốn mượn tỷ đệ chúng ta nổi danh đây.
Yêu Nhi không hề nhường nhịn ném cho nàng một ánh mắt:
- Một tiểu lâu la có thể lột y phục đệ đệ ngươi ra, phế đi con khỉ da đen của ngươi? Ngươi là đầu có vấn đề, hay là xem thường chính mình?
Những người khác thấy Tiết Thiền Ngọc cùng Yêu Nhi đụng phải, lập tức giống như đánh máu gà nhìn về phía nơi này.
Ngay cả những người khác chuẩn bị rời đi cũng dừng lại, có trò hay sao?
- Thối nương ngươi cuồng cái gì... A...
Tiết Bắc Vũ chịu không nổi người khác nói xấu tỷ tỷ mình, nhưng vừa định nâng đầu trừng mắt, Mã Đại Mãnh phía trước nâng lên một bên vai, cánh tay vung vòng, vung cự phủ lên, hướng Tiết Bắc Vũ bổ đầu chém xuống.
Tiết Bắc Vũ kinh hoảng lui về phía sau, cự phủ cơ hồ lau chóp mũi hắn oanh xuống sàn nhà, ầm ầm vang lên, bùn đất đá vụn văng khắp nơi, đám người xung quanh nhất thời tản ra một phiến, đều có chút mơ hồ, ngươi thật nghiêm túc a, một lời nói không hợp liền trực tiếp bổ xuống!
- Ngươi...
Tiết Bắc Vũ tức giận quá sức, nơi này là Bá vương phủ, tiểu gia ta cũng không dám làm càn, ngươi không muốn sống?