- Làm gì vậy! Đừng đánh nhau!
Đội Hổ Vệ bên ngoài hoa uyển cất tiếng.
Mã Đại Mãnh giơ rìu khổng lồ lên, vặn vẹo cổ:
- Có người đánh rắm, ô nhiễm nơi này, các ngươi mặc kệ?
- Thô tục!
- Các ngươi xem, hắn lại thả ra.
- Thả đại gia ngươi...
- Hắn còn đang thả!
- Ngươi......
- Hắn lại há miệng chuẩn bị!
Các Hổ Vệ đang muốn tụ tập lại vẻ mặt liền xám đen, vừa tức giận vừa buồn cười.
- Tiết cô nương tìm chúng ta có việc?
Tần Mệnh nhịn cười, đối phó với loại người khuyết tật trí tuệ điên cuồng như Tiết Bắc Vũ, phải có Mã Đại Mãnh đến thu thập.
- Bạch Thú kia đâu?
Ánh mắt Tiết Thiền Ngọc không tốt đáp lễ Yêu Nhi một cái.
- Tiết cô nương còn nhớ nhung sao? Đồ của người khác tốt như vậy sao?
- Nó là loài gì, nhiều ngày như vậy, ngươi nên điều tra ra rồi.
Tiết Thiền Ngọc quả thật nhớ mãi không quên tiểu thú màu trắng, Linh Yêu có thể làm cho bảo bối trên vai nàng cách xa như vậy liền khẩn trương, cũng không phải phàm phẩm bình thường, nàng thông qua Xích Lôi cung truy xét nguồn gốc bạch thú, nghe nói là thợ săn phát hiện ở trong núi, cảm giác rất đáng yêu lại có linh tính, liền bán cho thương đội đi qua. Mà vùng núi kia cũng là một nơi bình thường, không phải là rừng cổ xưa gì, cũng không phải dãy núi mênh mông, đẳng cấp Linh Yêu hoạt động cũng đều thấp.
Nhưng điều này ngược lại làm cho nàng tò mò hơn!
- Tra ra.
- Xem ra ngươi đối với Linh Yêu cũng có nghiên cứu. Nó là loài gì?
- Có liên quan gì đến ngươi? Ta khuyên ngươi nên ít có chủ ý về nó, không phải tất cả mọi thứ ngươi nhìn vào phải là của ngươi. Mối quan hệ của chúng ta bây giờ còn không quá cứng nhắc, có chỗ để hòa hoãn, khuyên ngươi nên giữ vững mức độ này.
- Không hổ là Tu La Tử, ngữ khí nói chuyện chính là không giống nhau. Tuy nhiên, ta đã bao giờ nói rằng ta sẽ hòa hoãn với ngươi?
Tiết Thiền Ngọc thản nhiên cười khẽ, thân thể mềm mại gợn sóng nóng bỏng, từ trong ra ngoài tản mát ra mỹ cảm dã tính làm cho rất nhiều nam tử âm thầm hít vào, đây là đóa hoa hồng hoang dã yêu diễm, tuy rằng trêu người, nhưng lại không đụng được.
Tiết Bắc Vũ kiêu ngạo ngẩng đầu lên, hừ hừ, tỷ tỷ rốt cục cũng muốn tuyên chiến! Tần Mệnh, ngày chết của ngươi không xa!
Mọi người xung quanh xem kịch đều trao đổi ánh mắt chờ mong, Ôn Thiên Thành khẳng định không tha cho Tần Mệnh, bên này Tiết Thiền Ngọc lại chính thức hạ chiến thư, ba đại cường giả đứng đầu Trung Vực có hai người trở mặt cùng Tần Mệnh, chính là không biết Đường Thiên Khuyết sẽ có thái độ gì? Hắc hắc, Tần Mệnh này thật đúng là không sợ chuyện lớn a, thật dám chọc!
- Vậy thì càng tốt, không cần phải câu nệ. Chờ đến Huyễn Linh Pháp Thiên, chúng ta chậm rãi đấu.
- Ngươi nhất định phải mang theo hai linh thú của ngươi đi qua nha, tỷ tỷ cùng ngươi chơi đến cùng.
Tiết Thiền Ngọc chớp chớp mắt, lại quay bước rời đi, nàng muốn bạch thú trong tay Tần Mệnh, còn có tiểu quy thần bí hắn mang theo.
- Đừng kiêu ngạo, có lúc các ngươi sẽ phải khóc.
Tiết Bắc Vũ cố ý từ bên cạnh đám người Tần Mệnh đi tới.
- Đầu người này thật sự có bệnh? Rốt cuộc là ai đang kiêu ngạo? Tên ngu xuẩn này thiếu đánh rồi!
Giọng Mã Đại Mãnh nói rất lớn, càng không kiêng dè, còn thò cổ hỏi các công tử tiểu thư bên cạnh, nhưng ai sẽ để ý tới hắn, liếc mắt nhìn toàn bộ đều bỏ đi.
- Tên quê mùa ngươi sống đủ rồi...
Tiết Bắc Vũ nuốt không trôi cơn tức này, nhưng Tiết Thiền Ngọc lại nhẹ nhàng phiêu phiêu một chữ ‘đi’ liền làm cho hắn ngoan ngoãn ngậm miệng lại, đi theo phía sau rời khỏi hoa uyển.
- Bạch huynh, lại gặp mặt rồi.
Tần Mệnh không để ý Tiết Thiền Ngọc khiêu chiến, giống như là cái gì cũng không phát sinh, mỉm cười chào hỏi Bạch Tiểu Thuần phía trước.
Thiếu nam thiếu nữ bên cạnh Bạch Tiểu Thuần lúc này mới chú ý tới hắn đang đứng bên cạnh, giật mình lui ra, đảo mắt nhường ra một khoảng trống. Bạch Tiểu Thuần đã sớm quen, cũng hồn nhiên không thèm để ý, mỉm cười gật đầu:
- Lại gặp mặt.
- Ngươi ngày hôm đó đã nhận ra chúng ta?
Tần Mệnh hỏi.
Ngày hôm đó? Xích Lôi cung?
Huynh muội Hoa gia kinh ngạc nhìn Bạch Tiểu Thuần, trách không được ngày đó hắn ra tay ngăn trở.
- Không sai biệt lắm.
Bạch Tiểu Thuần tao nhã thanh tú, làm cho người ta cảm giác rất thoải mái, đương nhiên, là dưới tình huống không lo lắng võ pháp cùng thủ đoạn của hắn.
- Làm thế nào ngươi biết được?
Yêu Nhi cũng kỳ quái.
- Ngươi có thể nhìn thấu?
Phàm Tâm nói xong vội vàng nắm chặt cổ áo, trốn ở phía sau Tần Mệnh.
Tần Mệnh không nói gì, đầu óc nha đầu này thật lớn.
- Nhìn người xem hồn trước, sau đó nhìn mặt.
Vốn là một câu nói rất ưu nhã, từ trong miệng Bạch Tiểu Thuần nói ra, lại làm cho rất nhiều người cả người nổi da gà.
- Cảm ơn ngươi ngày đó ra tay tương trợ.
Tần Mệnh vươn tay về phía Bạch Tiểu Thuần.
- Nếu như ta không ra tay, có thể sẽ càng đặc sắc hơn.
Bạch Tiểu Thuần cũng vươn tay, nhẹ nhàng nắm chặt liền buông ra.
Bầu không khí hòa hợp, chỉ là một câu nói bất thình lình của Mã Đại Mãnh khiến mọi người không bình tĩnh.
- Ngưu đệ, bọn họ hình như đều rất sợ ngươi?
Ngưu đệ?
Vô số ánh mắt tụ tập trên người Mã Đại Mãnh, lại rơi vào trên khuôn mặt tuấn mỹ tựa nữ tử của Bạch Tiểu Thuần.
Xưng hô này... Đủ nóng bỏng a...
Trong thiên điện nhã tĩnh bên ngoài hoa uyển, hai vị thiếu nữ đứng ở bên cửa sổ tầng trên cùng, nhìn hết thảy những chuyện phát sinh trong Hoa Uyển.
Các nàng mặc cung trang hoa lệ phú quý, che đi dáng người cao gầy mà hoàn mỹ, đầu đội trang sức vàng bạc, huỳnh quang lấp lánh, toát lên vẻ tao nhã cùng hào quang, tóc dài như thác nước xinh đẹp mềm mại, rơi đến chiếc eo thon, cùng cung trang hoa lệ càng thêm bổ sung cho nhau. Chỉ là các nàng đều đeo mạng che mặt dịu dàng, che đi ngọc nhan khuynh thành tuyệt lệ.