Thiếu nữ bên trái hai tròng mắt trong suốt mà lạnh lùng:
- Mũi nhọn quá lộ, khí thế kinh người, loại người này thường cuồng ngạo bất kham, lỗ mãng cố chấp, khó thành đại sự.
Thiếu nữ bên phải thì nhẹ nhàng cười nhạt:
- Tỷ tỷ là muốn nhìn thấy Tần Mệnh thế nào? A dua nịnh nọt, cùng cười bốn phía, hay là khiêm tốn yếu đuối, âm hiểm giả dối? Đối mặt với cục diện hoàng triều như vậy, tân binh ngũ vực tụ tập, hắn lại là nhân vật tiêu điểm, không lấy ra chút cường thế cùng tư thái, ai còn có thể để ý, hoàng thất đều sẽ xem thường hắn.
- Có thể thịnh không thể ngạo, có thể mạnh không thể cuồng. Con người không thể âm hiểm, nhưng phải có lòng dạ.
Thanh âm thiếu nữ bên phải linh động dễ nghe, giòn mà không ngấy:
- Chân thật không tốt sao? Cây muốn lặng mà gió không ngừng, có người bức, đương nhiên phải đối mặt mà lên, bằng không... Hắn lui một bước, địch tiến một trượng, lại lui lại lui, chung quy sẽ không còn đường lui. Thay vì khi đó chật vật phản kích, vẫn là ngay từ đầu đã tiêu diệt kiêu ngạo của kẻ địch.
Thiếu nữ bên trái kinh ngạc giương lông mày liễu xinh đẹp:
- Ngươi có hứng thú với hắn?
Thiếu nữ bên phải hỏi ngược lại một câu:
- Tám năm lặng ngắt như tờ, một khi tách ra, sau đó lại danh chấn hoàng triều, thật sự là bởi vì trời cao thương xót cho hắn cơ duyên? Tam tỷ, ngươi có tin không? Ta đoán hắn ta có một bí mật.
Đường Thiên Khuyết đi lên tầng cao nhất, phất tay ý bảo tất cả thị vệ cùng thị nữ lui ra, chắp tay đi tới bên cửa sổ, nhìn Tần Mệnh đang nhiệt tình nói chuyện với người khác trong hoa uyển xa xa.
- Thấy thế nào?
Nữ tử bên trái nhấn mạnh quan điểm:
- Ngang ngược, khó thành đại sự! Nhưng đối với hoàng thất chúng ta là tin tốt, người như vậy thì không có lòng dạ, có thể thử khống chế!
Thiếu nữ bên phải lại nói:
- Nhìn hắn bây giờ, thanh nhã tuấn lãng, nói chuyện vui vẻ, lại nghĩ đến sự kiện hình trường, Lôi Đình trong tình báo, hoàn toàn là hai người khác nhau. Yên tĩnh như mây trôi nước chảy, cử động như núi lở đất nứt, người như vậy thường sẽ có lực bộc phát người thường khó có thể tưởng tượng, thật muốn ta đánh giá —— nguy hiểm!
Đường Thiên Khuyết từ chối cho ý kiến:
- Hắn có dã tâm! Tham vọng của hắn lớn hơn tất cả mọi người mong đợi.
- Hắn cố ý mưu phản?
Hai vị thiếu nữ đều cả kinh, chẳng lẽ chiến tranh Bắc Vực không cách nào tránh khỏi? Đây kỳ thật là cục diện hoàng thất không muốn nhìn thấy nhất, một khi bộc phát, nhất định sẽ biến thành nội chiến lớn nhất trong lịch sử hoàng triều.
- Hắn có chí không ở hoàng triều, ở thiên hạ!
- Ý ngươi là sao?
- Hắn chỉ cần một cái bảo đảm, bảo đảm an toàn cho người nhà của hắn, sau khi Huyễn Linh Pháp Thiên kết thúc, hắn sẽ rời khỏi hoàng triều, du lịch thiên hạ, một mực đi về phía trước. Hắn đã có giác ngộ sẽ chết trên đường, hắn muốn chính là đặc sắc.
Đường Thiên Khuyết rất ít khi thưởng thức một người, nhưng trên con đường đi về Thiên Điện mấy trăm thước này, hắn lần thứ hai hồi tưởng lại lời Tần Mệnh nói, còn có vẻ mặt toát ra lúc nói chuyện, lần thứ hai xúc động tâm hắn! Hắn tin tưởng vững chắc một quan điểm, không ai có thể tùy tiện thành công, những người trong tương lai kinh diễm một khu vực một thời đại, thường ở thời niên thiếu liền sừng sững, thể hiện ra tâm trí cùng chí hướng bất phàm. Hắn không thể phán định tương lai Tần Mệnh sẽ như thế nào, nhưng ít nhất hiện tại có tố chất cơ bản của một cường giả.
Thiếu nữ bên phải nhìn Tần Mệnh trong hoa uyển, sóng mắt lưu chuyển, càng cảm thấy hứng thú.
Ánh mắt thiếu nữ bên trái lóe lên, truy hỏi:
- Hắn sẽ mang Thập Bát Vương tượng đi sao?
- Hẳn là không. Trước khi bảo đảm Lôi Đình cổ thành tuyệt đối an toàn, hắn cũng sẽ không dễ dàng rời đi.
Đường Thiên Khuyết có thể từ trong lời nói của Tần Mệnh cảm nhận được điểm này, hắn không phải là lãng tử chỉ lo xông vào lưu lạc, trong lòng hắn có trách nhiệm, bảo vệ có trách nhiệm thân nhân.
- Thật tốt quá! Chúng ta có thể nghĩ biện pháp khống chế thập bát vương tượng sau khi Tần Mệnh rời đi!
Thiếu nữ bên trái kích động nắm chặt hai tay, mười tám bức tượng khổng lồ trăm thước đều là cảnh giới Thánh Võ, còn không có cảm giác đau đớn, quả thực chính là vũ khí chiến tranh siêu cấp, bất luận đầu nhập vào biên cương nào, đều đủ để nắm trong tay hướng đi chiến tranh, cho dù tọa trấn hoàng thành, cũng có thể tuyệt đối chấn nhiếp các đại thế gia.
- Không thể vội vàng. Hiện tại thế gia các vực đều đang chờ đợi thái độ của hoàng thất chúng ta đối với Bắc Vực, trước hết giải quyết vấn đề này.
Cá nhân Đường Thiên Khuyết rất thưởng thức Tần Mệnh, nhưng quân quốc đại sự không phải là trò đùa, không thể bởi vì mình thưởng thức liền hoàn toàn dựa vào Tần Mệnh.
- Ngươi có cách nào?
- Phong Vương! Thông hôn! Để cho tất cả mọi người hoàng triều đều biết, Tần Mệnh là người của hoàng thất, mười tám chiến binh của hắn cũng chính là vũ khí của hoàng thất, đây là biện pháp đơn giản nhất.
Thiếu nữ bên trái chậm rãi gật đầu:
- Ngược lại có thể, Tần Mệnh tham gia một buổi yến hội đều mang theo bốn nữ tử, nhất định là một kẻ háo sắc. Nếu hoàng thất thông hôn, hắn ta sẽ có thể động tâm.
Đường Thiên Khuyết nhìn nàng:
- Nếu ngươi không có ý kiến, ta đi bẩm báo phụ hoàng. Người liên hôn, liền ngươi!
Thiếu nữ bên trái đang trầm ngâm, nghe vậy liền ngẩn ra, quay đầu lại nhìn Đường Thiên Khuyết:
- Ai?
- Ngươi!
Nếu luận mỹ mạo, hai nữ tử trước mặt có một không hai trong hoàng thành, có trí tuệ lại có thiên phú, có tâm kế cũng có tầm mắt, hơn nữa lại là song sinh, chọn ai cũng được. Nhưng mà, một người phản cảm Tần Mệnh, một người lại có hảo cảm, chọn ai? Đương nhiên chọn người phản cảm Tần Mệnh. Phái đi qua là muốn khống chế Tần Mệnh, khống chế Lôi Đình cổ thành. Nếu như phái người có hảo cảm, hai người bọn họ thật sự tốt hơn, chẳng phải hoàng thất tiền mất tậ mang sao?
Đường Thiên Khuyết cơ hồ không cần suy nghĩ nhiều, đã trực tiếp lựa chọn mục tiêu.