Đường Thiên Khuyết cưỡi Hắc Minh Huyết Luyện Hổ vọt tới đỉnh núi phía trước, ngưng mi nhìn phương xa, mặt ngưng trọng âm trầm.
Làm sao có thể? Hoàn toàn không có lý do!
Làm thế nào thú triều có thể thiết lập mai phục trước?
Trước kia chưa từng xuất hiện tình huống như vậy!
Trái phải đi tới hai đầu Hắc Minh Huyết Luyện Hổ, hùng tráng thần tuấn, chữ Vương trên trán lóe lên huyết mang chân thật mà huyết tính, lộ ra vương uy vô tận, chúng mãnh liệt đều cao ngạo ngẩng đầu, liếc nhìn Hắc Minh Huyết Luyện Hổ của Đường Thiên Khuyết, răng môi hơi run rẩy, có loại hung tính muốn khiêu chiến. Trên tấm lưng rộng lớn của chúng nó mỗi người cưỡi hai thiếu nữ trẻ tuổi, đều mặc y phục màu tím, khoác lên áo choàng màu đỏ, tấm màn che mỏng theo gió phiêu vũ, ẩn hiện dung nhan thanh lệ tuyệt thế.
- Chẳng lẽ là trước thời hạn mở ra các cấm khu đã xúc động cái gì?
- Lần này toàn diện mở ra Huyễn Linh Pháp Thiên động tĩnh rất lớn, có thể khiến cho một số lão quái bên trong chú ý.
- Tân binh tiến vào đều là một ít tinh anh, thiên phú huyết mạch rất mạnh, đối với đám Linh Yêu mà nói là bảo dược trân quý.
Các tử sĩ hoàng thất toàn bộ vây quanh Đường Thiên Khuyết cùng hai vị công chúa, mặt đầy nghiêm trọng, hô hấp đều trở nên dồn dập. Bọn họ đều từng chém giết ở thiên quân vạn mã, nhưng đó không phải là nhân loại, là thú triều, là thú triều vô cùng tàn bạo, khẳng định còn trộn lẫn rất nhiều thị thú đặc biệt cường hãn.
Gần hai vạn người đều đứng tại chỗ, cảm thụ được mặt đất càng ngày càng chấn động mãnh liệt, sắc mặt đều vô cùng khó coi, nguy hiểm cùng áp bách nồng đậm đã vượt qua núi rừng rậm đập vào mặt. Bọn họ tràn đầy kích động cùng chờ mong, khát vọng cơ hội cùng bảo tàng, tuy rằng biết sẽ có nguy hiểm, nhưng tuyệt đối không nghĩ tới vừa mới bắt đầu đã bị thú triều phục kích.
Thú triều Có nghĩa là tử vong và hủy diệt!
- Năm mươi người một tổ!
- Năm mươi người một tổ!
- Bất luận là bằng hữu hay kẻ địch, liên hợp! Liên hợp!
Rất nhiều người phản ứng lại, hô to, tận lực tụ tập những người xung quanh. Hiện tại không có ai bảo trì cao ngạo cùng lạnh lùng, hành động một mình chính là muốn chết, bọn họ đều nhanh chóng tụ tập đến một chỗ, có chút ba mươi người một tổ, cũng có hơn trăm người một tổ, sốt ruột thương lượng đối sách. May mà Tần Mệnh nhắc nhở, cho bọn họ thời gian ngắn ngủi chuẩn bị, bằng không, một khi thú triều đột nhiên giáng lâm, bọn họ hoảng sợ lại hỗn loạn, có thể sẽ chỉ buồn bực xông lên.
- Cảm ơn ngươi đã nhắc nhở, nhưng... Ngươi vẫn phải chết!
Có năm người cưỡi mãnh cầm vây lấy Tần Mệnh, dữ tợn muốn khai chiến.
Kết quả núi cao xa xôi đột nhiên truyền đến tiếng gầm gừ:
- Ai dám?!
Thanh âm ầm ầm, như long trời lở đất, chấn đến rất nhiều sơn thể đều đang rung động, càng giống như là sấm sét cuồn cuộn ở trên cao kích thích.
Năm người kia đều bị thanh âm kịch liệt khiếp sợ, hốt hoảng dừng lại giữa không trung, quay đầu nhìn lại, Đường Thiên Khuyết?
Đường Thiên Khuyết mắt hổ trừng trừng, sát khí đằng đằng, đó không phải là tiếng hô bình thường, mà là võ pháp chân thật, cuồn cuộn sóng âm lại hóa thành tám đầu thú ảnh mơ hồ, nổ lên từ xung quanh hắn, lao nhanh bốn phương tám hướng, bọc lấy thanh âm khủng bố, chấn động rừng rậm xung quanh, cũng nhấc lên cuồng phong kịch liệt, thổi lay lá cây.
- Đồ hỗn trướng, có xấu hổ hay không?
- Ai dám thương tổn Tần Mệnh, chính là kẻ địch chó chết của ta.
- Có chút ý thức đại cục hay không? Đầu để chó ăn hết rồi?
- Đừng để mất mặt xấu hổ, cút đi!
- Đây là gia tộc nào? Có phải càng là vô sỉ hay không?
Trong rừng rậm liên tiếp vang lên tiếng mắng giận dữ, còn có người mắng càng khó nghe hơn, các loại phẫn nộ các loại kích động, hận không thể vọt lên trời xé nát bọn họ. Nếu không phải Tần Mệnh không để ý an nguy hiện thân nhắc nhở, không biết đã phải chết bao nhiêu người, các ngươi chẳng những không cảm kích, còn muốn giết người? Các ngươi có biết xấu hổ không!
Năm người kia mặt đầy xám đen, cắn răng, trừng mắt nhìn Tần Mệnh, đều không nghĩ tới sẽ xuất hiện loại cục diện này, bọn họ oán hận nói thầm vài tiếng, từ xa lui đi, không dám trêu chọc Tần Mệnh nữa, bằng không đám người kích động thật có thể muốn mạng của bọn họ.
Tần Mệnh không có thời gian trì hoãn, trở lại trong rừng rậm, ngang eo ôm lấy Yêu Nhi, vỗ cánh phi nước đại, tìm kiếm đội ngũ Hoa gia.
- Ta bỗng nhiên phát hiện ngươi thật đẹp trai.
Yêu Nhi ôm cổ Tần Mệnh, vui tươi lắc lắc chân.
Tần Mệnh dở khóc dở cười, đã là lúc nào rồi, thú triều tới, thật sự sẽ muốn chết a!
Gần hai vạn tân binh toàn bộ điều chỉnh phương hướng, sau khi chỉnh lý xong đội ngũ toàn bộ hành động, hung ác mãnh liệt xông lên hướng đông. Tất cả tân binh cưỡi mãnh cầm cũng đều nhao nhao rơi trở về trong rừng rậm, số lượng những người này dù sao cũng quá ít, chống cự với đội mãnh cầm trong thú triều hoàn toàn là tự tìm chết, còn không bằng lăn lộn trên mặt đất tác chiến.
- Làm thế nào ngươi phát hiện có thú triều?
Hoa Đại Chuy vừa tụ tập tốt đội ngũ liền nhìn thấy Tần Mệnh tới, trong lòng mọi người không có lý do thoải mái không ít, giống như gặp được tâm phúc. Với tâm tính của Tần Mệnh và Yêu Nhi, nhất định sẽ xông lên phía trước đội ngũ, áp lực của bọn họ tự nhiên sẽ ít hơn một một chút, hơn nữa hai người đều là loại người tàn nhẫn không muốn sống, có lẽ thật sự có thể dẫn bọn họ giết ra một con đường máu.
Tần Mệnh ôm Yêu Nhi từ giữa tán cây rơi xuống:
- Sau này lại giải thích, chúng ta có bao nhiêu người?
- Tính cả hai người các ngươi, vừa vặn ba mươi người, có phải ít một chút hay không?