Răng rắc!
Một tia sấm sét tráng kiện đụng vào đám người, dày đặc hỗn loạn, kịch liệt văng tung tóe, rơi vào trong sát trường hỗn loạn, ầm ầm vang dội, kèm theo cường quang chói mắt, những Linh Yêu mặt mũi dữ tợn cùng tân binh giết đỏ cả mắt nhao nhao kêu thảm thiết, bị đánh thành hồ lô cuồn cuộn máu.
Là lôi hầu cường tráng cao năm thước, cả người nó có lôi điện, đánh đâu thắng đó, tung hoành xông giết trong thú triều, phía sau là số lượng lớn lôi hầu, điên cuồng bắt lấy nhân loại cùng Linh Yêu bị thương nặng.
- Đệ đệ!!
Một nam tử trơ mắt nhìn đệ đệ của mình bị Lôi Hầu chém giết, điên cuồng gào thét muốn xông tới, kết quả bị Lôi Hầu bên cạnh vô tình đánh bay, nổ tung giữa không trung, biến thành mảnh xương cùng mưa máu.
Các tân binh khác kinh hãi, liều lĩnh chạy trốn xung quanh, đội ngũ một trận đại loạn.
Phiến chiến khu này vừa vặn ở bên phải đám người Tần Mệnh không xa, lôi uy kịch liệt ngay cả bọn họ cũng bị ảnh hưởng.
- Chết tiệt! Đều hướng tới...
Tần Mệnh chú ý tới thảm trạng của đội ngũ kia, đang muốn cao giọng kêu gọi bọn họ tụ tập đến nơi này, Tử Mạch đột nhiên kinh hô:
- Tần Mệnh! Phía trước! Cẩn thận phía trước!
Phía trước trong thú triều đột nhiên có cường quang lóe ra, dị sắc sặc sỡ, vô cùng hoa lệ, nhưng thú triều nhao nhao kinh lui, tự động nhường ra một con đường, hướng đội ngũ xung quanh giết tới, không có ai để ý tới bọn người Tần Mệnh nữa.
- Cây?
Yêu Nhi tiện tay bổ sát đầu mãnh thú, kinh ngạc nhìn phía trước.
Đó là một cây cổ thụ khổng lồ, toàn thân lóe lên huỳnh quang, các loại quang hoa rực rỡ chói mắt, thoạt nhìn giống như là một thần thụ, nhưng đám người Tần Mệnh lại cảm nhận được áp lực lớn lao.
Cái cây khổng lồ kia chừng năm người ôm lấy, thô to như vậy, cao hơn mười thước, vung lên cành cây tráng kiện, rễ cây hỗn loạn bước đi, ầm ầm nhào tới hướng bọn họ, trên thân cây há lên cái miệng to dữ tợn, hung tợn gào thét, thanh âm lại làm cho người ta có loại cảm giác quái dị không rõ.
- Cây sống rồi?
Phàm Tâm các nàng giật mình há cái miệng nhỏ nhắn, không thể tin được vào mắt của mình, lớn như vậy còn chưa từng nhìn thấy quái vật nào như thế.
- Cây sống lâu có thể thành tinh rồi? ở bên cạnh sơn thần miếu chỗ chúng ta có mấy cây đều mấy ngàn năm, sao lại không có chút phản ứng? Quả nhiên là phong thủy bảo địa a, cây cối đều có thể dưỡng thành tinh, chúng ta chỗ đó liền không được.
Mã Đại Mãnh cũng bị quái vật thần kỳ này làm mới nhận thức.
- Nó dường như đang tập trung vào chúng ta?
Tần Mệnh nhíu mày.
Yêu Nhi cười nói:
- Nó có thể là theo mùi, huyết mạch của chúng ta đều quá mỹ vị.
- Yêu Nhi cô nương, đừng đùa giỡn.
Tất cả mọi người đều khẩn trương, cự thụ này vừa đến, tất cả Linh Yêu lại đều lui ra, nhường ra một khoảng trống rộng rãi, ngay cả phía sau rất nhiều đàn thú chạy như điên cũng tự phát mở ra, xông lên phương vị khác, hiển nhiên là không muốn cùng nó cướp đoạt thức ăn.
- Ta nghĩ biện pháp giữ nó lại, các ngươi tìm cơ hội rút lui.
Tần Mệnh hít sâu một hơi, không đợi mọi người hồi phục, đã huy động cánh giết về phía gốc cây đại thụ kia.
- Ngu ngốc! Ngươi muốn làm anh hùng đến nghiện rồi?
Tiểu Quy tức giận quở trách Tần Mệnh, ngươi cho rằng có một đôi cánh liền thuộc loại trâu bò rồi?
- Dù sao cũng phải có người lên! Ta không lên ai lên! Tất cả đều phải chết! Dẫn nó rời đi, những người khác rút lui.
Tần Mệnh hô to, chấn nát cành cây hỗn loạn phía trước, trước mặt giết về phía quái thụ đang chạy như điên lao đến kia, song kiếm bổ trảm, kiếm khí ngút trời, hàn khí u mịch, kiếm uy mãnh liệt, theo Tần Mệnh xoay tròn tốc độ cao, chính diện cứng rắn đối chiến cùng thụ yêu tráng kiện.
Thân cây khổng lồ của thụ yêu phát ra tiếng kêu quái dị, hai cành cây mãnh liệt vung ra, lại đánh ra một luồng ánh sáng, kéo theo tiếng gào thét trầm đục, một trước một sau bạo kích Tần Mệnh.
- Tránh ra! Tránh ra! Ngươi điên à!
Tiểu Quy sốt ruột thét chói tai, nhảy nhót loạn xạ.
- Không phải là có ngươi sao? Lên a… !
Tần Mệnh mặt mũi dữ tợn, sát khí đằng đằng, giống như là một tia sấm sét va chạm cành cây.
- Ta không thể! Ta hiện tại không thể!
- Cái gì?
- Đại gia ngươi, vì tình cảm ta mới ở đây, ngươi mới trâu bò ầm ĩ a? Ta không thể... Ta thật sự không thể...
- Mẫu thân ngươi...
Bành!
Dây mây mang theo ánh sáng đầy trời, đụng nát kiếm triều lạnh thấu xương của Tần Mệnh, tiếng ầm ầm kịch liệt chấn động điếc cả tai, kinh hãi rừng rậm, Vĩnh Hằng Kiếm cùng Đại Diễn Cổ Kiếm vậy mà song song đánh bay, làm vỡ nứt hai tay Tần Mệnh, gào thét đánh về phía hai bên, trong nháy mắt, mảnh hòa quan thứ hai nổi lên va chạm, ầm ầm quật nát linh lực thuẫn của Tần Mệnh, quất vào trên người hắn, trong nháy mắt da thịt bong tróc, máu tươi bắn tung tóe, ngay cả xương cốt cũng giờ phút này cũng vỡ vụn.
Tần Mệnh bay ngược tại chỗ, giống như lá khô trong cuồng phong, kịch liệt lật úp, rắc đổ máu tươi đầy trời, đụng vào đám người Mã Đại Mãnh phía sau.