Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 462 - Chương 462 - Chạy Ra Tìm Đường Sống (1)

Chương 462 - Chạy ra tìm đường sống (1)
Chương 462 - Chạy ra tìm đường sống (1)

- Tần Mệnh!

Mọi người thốt nhiên biến sắc, Yêu Nhi nhào tới trước mặt, lại bị lực trùng kích thật lớn mang theo nàng đánh bay ra ngoài, liên tục đụng ngã ba gốc cổ thụ, mới tốt xấu gì cũng rơi trên mặt đất, Yêu Nhi há mồm liền phun ra máu tươi, mặt trắng bệch.

- Rống!!

Ba con lôi hầu phía trước bất thình lình nhìn thấy có người rơi xuống bên cạnh, không chút mơ hồ nhào tới, há đầy răng nanh tranh đoạt mỹ vị.

- Cút ngay!

Mã Đại Mãnh cùng Hoa Đại Chuy cường thế giết tới, một chùy một búa luân bay lên trời, song song đánh bay lôi hầu trái phải, hai người xoay người tại chỗ, ăn ý bạo kích về phía trước, lôi hầu ngao kêu quái dị đang muốn nhào tới, bị đánh nát nửa thân thể, mang theo máu bay ra ngoài.

Yêu Nhi kịch liệt ho khan, bị đụng đến khí huyết dâng trào, miệng mũi tràn máu, cố gắng ngồi dậy, nhưng Tần Mệnh trong ngực đã hấp hối, nửa người phía trước đều vỡ vụn, nhìn thấy mà giật mình.

- Thế nào rồi?

Hoa Đại Chuy nhanh chóng dò xét khí tức, sắc mặt lần thứ hai khó coi, rất yếu! Rất yếu! Sắp chết sao?

- Mẫu thân ta, quái thụ kia mạnh như vậy?

Mã Đại Mãnh kinh ngạc quay đầu lại, nhìn quái vật đang chạy như điên tới, trong lòng hắn Tần Mệnh thuộc loại cuồng nhân mạnh mẽ đột nhiên rối tinh rối mù, hôm nay như thế nào lại vừa đối mặt đã bị đánh bay, nếu quất vào đầu, chẳng phải là trực tiếp xong rồi sao?

Đám người Phàm Tâm đều cứng đờ tại chỗ, trợn mắt há hốc mồm nhìn.

Kết thúc rồi?

- Thất thần làm gì, rút lui a!

Yêu Nhi giãy dụa, kêu gọi đám người Phàm Tâm bị dọa choáng váng.

- Rống!

Quái thụ cuồng vũ cành cây, lật đổ cây cối phía trước, thế nhưng lại nhảy dựng lên, cách mặt đất mấy chục thước, giống như một viên đạn pháo hạng nặng, đập về phía bọn họ, toàn thân dâng lên ánh sáng, rễ cây cùng cành cây đều cuồng vũ như cự xà.

- Không...

Mọi người kinh hô, mặt như tro bụi.

- Liều mạng!!

Mã Đại Mãnh cùng Hoa Đại Chuy đè ép sợ hãi, luân trọng chùy cự phủ ngẩn đầu gào thét.

- Tản ra trốn, tản ra.

Yêu Nhi đột nhiên giơ roi máu lên, đánh mở Hoa Đại Chuy cùng Mã Đại Mãnh, đã là lúc nào rồi, muốn chết sao? Nhanh chóng rút lui!! Nàng tự mình mang Tần Mệnh xông về phía trước, Phàm Tâm Tử Mạch bọn họ đều bừng tỉnh, cũng đang toàn lực né tránh. Nhưng quái vật có hình thể khổng lồ, sau khi bay lên trời toàn bộ cành cây và rễ cây đều mở rộng, kéo dài hơn trăm mét, một khi đập xuống, thật sự không có mấy người có thể trốn thoát được.

Khi quái vật rơi xuống, khi ánh sáng chiếu đầy toàn thân bọn họ, khi thụ yêu phát ra tiếng kêu quái dị, khi bóng ma sợ hãi bao phủ bọn họ, trên mặt mọi người đều bị che đầy sự tuyệt vọng.

Kết thúc rồi sao?

Cách đó hông xa còn có mấy đội ngũ khác đang ra sức chém giết, cũng chú ý tới màn một rung động mà tuyệt vọng bên này.

Đó là... Đội ngũ của Tần Mệnh? Họ... Sắp chết phải không?

Nhưng không có ai đến cứu viện, không kịp, cũng căn bản không có cơ hội, bọn họ đều bị thú triều đi trước đi sau bao phủ.

- Tíu tíu!

Một tiếng rít gào sắc bén đột nhiên từ trên cao truyền đến, rắc xuống từng mảnh bóng ma, trước khi thụ yêu ầm ầm rơi xuống một khắc, hai móng vuốt bằng vàng khổng lồ xuyên thấu rừng rậm, bắt được thụ yêu, mãnh lực một xé, lúc này máu bắn tung tóe, bộc phát ra ánh sáng vô tận, thụ yêu thê lương kêu quái dị, cành cây cuồng vũ, đầy trời quất kích, cuồng vũ trên cao.

Đó là một con hung cầm màu vàng, giương cánh hơn trăm thước, từ trên trời giáng xuống bắt được thụ yêu, hung cầm mạnh mẽ vỗ cánh, nhấc lên cuồng phong kịch liệt, mang theo thụ yêu phóng lên trời.

Mọi người dừng ở giữa đường, ngơ ngác nhìn trên cao, thụ yêu cuồng vũ nhanh cây, hào quang sôi trào, nhưng sống chết không tránh khỏi móng vuốt sắc bén của hung cầm, bị mang theo bay thẳng lên trời mấy ngàn thước.

Sắc mặt bọn họ tái nhợt như tờ giấy, kinh hồn chưa định.

Được cứu rồi? Chúng ta được cứu rồi!

Thật may mắn!!

Tiểu Quy chôn trong huyết nhục mơ hồ của Tần Mệnh, hai tròng mắt đang lóe ra ánh sáng trắng muốt chói lọi, nhìn chằm chằm vào hung cầm màu vàng đi xa, khi ánh mắt ngưng co lại, hung cầm ở trên cao kêu lên, thanh âm xuyên kim liệt thạch, cả kinh đám linh cầm sợ hãi lui ra. Thụ yêu giống như ý thức được cái gì đó, điên cuồng giãy dụa, ý đồ chạy trốn, dây mây bén nhọn thậm chí đâm thủng da thịt hung cầm, đánh vào nội tạng, nhưng mà... Hung cầm phát uy, lại không để ý đau đớn cùng sống chết, ở trong tiếng kêu kịch liệt lại kéo lấy thụ yêu tráng kiện.

Cành cây dây mây rơi đầy trời, mang theo hào quang ném về phía rừng rậm.

Mắt Tiểu Quy trở lại bình thường, nhẹ nhóm há miệng, đầu nghiêng một cái, móng vuốt co rụt lại, giả chết!

- Thụ yêu chết rồi sao?

Nhìn thụ yêu cường hãn dễ dàng chết ở trước mặt, bọn họ lại có chút cảm giác không chân thật.

- Đi thôi! Ra khỏi đây!

Hoa Đại Chuy run rẩy thở ra, thật nguy hiểm, thiếu chút nữa đã chết thật.

- Yêu Nhi ngươi bảo vệ Tần Mệnh, chúng ta mở đường.

Mã Đại Mãnh cùng Hoa Đại Chuy mạnh mẽ hít một hơi, lần thứ hai vọt tới phía trước, những người khác cũng đều hoàn hồn, vừa rồi ở trước Quỷ Môn Quan đi một vòng, tâm đều có chút run rẩy, nhưng hiện tại không phải là thời điểm sợ hãi, giết ra vòng vây quan trọng hơn.

Bình Luận (0)
Comment