Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 464 - Chương 464 - Ly Biệt (1)

Chương 464 - Ly biệt (1)
Chương 464 - Ly biệt (1)

Cứ như vậy...

Đi thẳng, đi thẳng, bọn họ cắn răng chịu đựng đau đớn, gian nan đi trong rừng rậm ẩm ướt hỗn loạn, tinh thần khẩn trương cao độ, cảnh giác tùy thời có thể xuất hiện ngoài ý muốn. Bất tri bất giác, bọn họ vậy mà đã đi ròng rã một đêm.

Cho đến khi khi sắc trời tảng sáng, bọn họ mới tốt xấu gì cũng thở phào nhẹ nhõm, cũng thật sự là đi không nổi.

- Tranh thủ thời gian nghỉ ngơi, đều vây quanh ta.

Tần Mệnh ngồi xếp bằng trong sơn cốc, vận chuyển Sinh Sinh Quyết, nuốt đầy khí tức sinh mệnh trong thiên địa.

- Hắn có thể dẫn dắt khí tức sinh mệnh trong thiên địa.

Yêu Nhi giải thích.

Sinh mệnh khí trong sơn cốc rất nhanh liền trở nên nồng đậm, mọi người hít một hơi thật sâu, toàn thân thư sướng, thật giống như trong sa mạc nóng bức nuốt một miệng nước đá, thiếu chút nữa đều muốn khẽ ngâm ra tiếng. Bọn họ vội vàng ngồi xuống vây quanh Tần Mệnh, minh tưởng tu luyện, khôi phục thương thế, điều dưỡng khí tức.

Tu luyện này chính là năm ngày năm đêm, trong lúc đó gặp phải vài lần mãnh thú tập kích, đều bị bọn họ hợp lực đánh lui.

Khi vết thương dần dần khôi phục, tâm thần hoảng loạn khẩn trương của bọn họ cũng bắt đầu bình tĩnh lại.

Cho đến lúc này, bọn họ mới có loại cảm giác chân thật chạy ra tìm đường sống.

Chúng ta, sống sót rồi.

- Đều khôi phục không sai biệt lắm rồi chứ?

Tần Mệnh duỗi người ra, cơ bản không có gì đáng ngại, năng lực khôi phục từ hoàng kim huyết cộng thêm Sinh Sinh Quyết điều dưỡng, thời gian năm ngày làm cho hắn chứng kiến kỳ tích, không chỉ bảo trụ được mệnh, còn khôi phục không sai biệt lắm.

Những người khác cẩn thận kiểm tra thân thể, đã khôi phục lại bảy tám phần, phần còn lại cần phải từ từ điều dưỡng là được. Họ chủ yếu là vết thương da thịt, cộng với tiêu thụ quá mức, không có chấn thương đặc biệt nghiêm trọng.

- Ngươi thực sự ổn chứ?

Phàm Tâm vòng quanh Tần Mệnh vài vòng, nhịn không được muốn đem y phục của hắn lột ra xem đến cùng. Ngày bị thương thoạt nhìn đều nửa chết nửa sống, ngắn ngủi mấy ngày lại sinh long hoạt hổ? Xem ra sắc mặt hồng nhuận, khí tức vững vàng, quả thực giống như không bị thương một chút nào.

- Ngươi hy vọng ta có việc gì?

Tần Mệnh búng tay vào trán nàng một cái, nhìn lại phương hướng chiến trường thú triều, trong lòng còn sợ hãi, lần đầu trải qua chém giết thảm thiết như vậy, cũng lần đầu cảm nhận được năng lượng đáng sợ sau khi Linh Yêu thành đàn sinh ra. Chỉ riêng một lần chiến đấu, đủ để nhiều tân binh kiêu ngạo nhớ đến suốt đời.

- Không biết có bao nhiêu người lao ra, có bao nhiêu người sống sót.

- Không dễ nói, nhưng tuyệt đối sẽ không ít.

Hoa Đại Chuy nhẹ nhàng thở ra, số người tử thương chỉ sợ phải trên năm ngàn, con số máu chảy đầm đìa, ký ức khắc cốt ghi tâm, hiện tại hơi hoảng hốt sẽ nhớ tới hình ảnh chiến trường tràn ngập giết chóc kia, hơn nữa nếu không phải đầu hung cầm kia đột nhiên xuất hiện kia, chỉ sợ bọn họ cũng phải chết ở nơi đó, bị đám Linh Yêu ăn.

- Các ngươi có tính toán gì?

Tử Mạch hỏi Tần Mệnh, may mà Tần Mệnh ở phía trước ra sức liều mạng, nếu không phải có chủ tâm cốt như hắn dẫn dắt, nàng thật không dám tưởng tượng mình có thể kiên trì hay không. Đó không phải là chiến trường khảo nghiệm thực lực, mà là khảo nghiệm năng lực thừa nhận và năng lực ứng biến, mạng người như trở thành thứ không đáng giá nhất, bị tùy ý chà đạp.

- Tới Huyễn Linh Pháp Thiên là làm cái gì? Tu luyện, săn kho báu, chúng ta gần như nên tách ra.

Tần Mệnh nhìn mọi người một chút, cười nói:

- Đừng trầm mặt như thế, chúng ta sống sót, đại nạn không chết, tất có hậu phúc, nói không chừng chúng ta đều sẽ tìm được cơ duyên ở Huyễn Linh Pháp Thiên này.

- Nói hay lắm, đại nạn không chết, tất có hậu phúc! Ngay cả thú triều cũng không thể ngăn cản chúng ta, nguy hiểm khác tính là cái gì.

Hoa Đại Chuy cười vang, dấy lên kích tình.

- Nơi này linh lực rất nồng đậm, so với Tinh Hà tông chúng ta mạnh hơn rất nhiều, là một nơi tốt để tu luyện.

Quản Ngọc Oánh cũng lộ ra nụ cười tươi, tới nơi này chính là tu luyện, cho dù không chiếm được bảo bối, nhưng có thể trải qua một tràng cũng là thu hoạch trân quý.

- Gấp gáp tách ra như vậy a, ta còn có chút sợ hãi đây này.

Phàm Tâm thì thầm.

Mã Đại Mãnh nắm lấy bả vai Tần Mệnh:

- Ta cùng ngươi đi cùng nhau! Ta thích ngươi!

- Tránh ra! Có chuyện của ngươi?

Yêu Nhi đẩy Mã Đại Mãnh ra, đứng bên cạnh Tần Mệnh.

Mã Đại Mãnh trừng mắt:

- Ta nói là thích, là thưởng thức, không phải tình yêu, tình yêu và thưởng thức không một giống nhau!

Mọi người cười khẽ, từ miệng ngươi nói ra chữ 'yêu' sao lại quái dị như vậy?

- Tần Mệnh, cứ như vậy chia tay, trăm ngày sau gặp lại.

Hoa Đại Chuy ôm quyền hành lễ, mang theo đám người Hoa Thanh Dật rời đi.

- Không cần quá liều mạng nha.

Ba nữ Tử Mạch cười phất tay, cũng rời khỏi sơn cốc.

Mã Đại Mãnh rất không nguyện tạm biệt, khiêng cự phủ sải bước đi về phía rừng rậm, tìm kiếm cơ duyên của mình.

- Cho ngươi một thứ, thụ yêu sau khi chết rơi xuống.

Bình Luận (0)
Comment