Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 465 - Chương 465 - Ly Biệt (2)

Chương 465 - Ly biệt (2)
Chương 465 - Ly biệt (2)

Yêu Nhi từ trong áo bao lấy ra hạt giống của thụ yêu, khí tức sinh mệnh nồng đậm lập tức tràn đầy sơn cốc, tất cả hoa dại cỏ xanh đều đắm chìm trong mát mẻ, nhẹ nhàng giãn ra, ngay cả mấy gốc cây nhỏ đang héo rũ cũng dần dần sinh ra mầm xanh.

- Đây là... Trái cây hay hạt giống?

Tần Mệnh hít một hơi thật sâu, khí tức sinh mệnh mát mẻ thấm vào, thư giãn nói không nên lời. Bên trong hình như còn có chút hương thơm nhàn nhạt, làm cho tinh thần người ta tăng lên gấp bội, ngay cả linh giác cũng giống như nhạy cảm hơn rất nhiều. Chỉ cần hút một miệng có thể có hiệu quả như vậy, không thể không làm cho mọi người ngạc nhiên.

- Hẳn là hạt giống đi, thụ yêu thiếu chút nữa giết ngươi, ngươi luyện hạt giống của nó để trút giận.

Tần Mệnh hiểu ý cười nói:

- Ngươi giữ lại đi, ta có hoàng kim huyết, không cần nó.

Yêu Nhi đặt hạt giống vào tay Tần Mệnh:

- Cái này không giống nhau, ngươi dùng mạng đổi lấy, nó chính là của ngươi! Thụ yêu là quanh năm hấp thu nhật nguyệt tinh hoa sinh ra linh trí, trong hạt giống nói không chừng ẩn chứa năng lượng đặc thù nào đó, nói không chừng cũng cùng hoàng kim huyết ngươi bổ sung cho nhau xuất hiện tác dụng kỳ lạ.

- Ngươi giữ lại, không cần tranh, Huyễn Linh Pháp Thiên hung hiểm, thứ này nói không chừng có thể bảo mệnh.

Tần Mệnh mạnh mẽ thả lại trong tay Yêu Nhi, nắm chặt:

- Chúng ta đừng khách sáo như vậy , nhận lấy nó, mau chóng tu luyện, đừng dẫn tới Linh Yêu khác ngấp nghé.

Yêu Nhi đặt ở trong tay chơi một lát, cười nhận lấy.

- Ngươi thực sự muốn hành động riêng một mình?

- Có chút việc cần xử lý, ngươi đi theo thậm chí còn nguy hiểm hơn. Yên tâm đi, ta có thể tự mình ứng phó.

Yêu Nhi cất hạt giống thụ yêu, ôm lấy Tiểu Bạch Hổ trên mặt đất, lắc lư ngón tay trắng nón:

- Rút lui!

- Ai, hổ con đáng thương của ta, bị mang đi rồi.

Tiểu Quy nằm úp sấp ở cổ áo Tần Mệnh, nhìn Yêu Nhi rời khỏi sơn cốc.

Đều trách ta nhiều miệng nói một câu có thể cách rất xa thăm dò được khí tức của hổ con, lần này tốt rồi, bị Tần Mệnh cùng Yêu Nhi xem thành máy liên lạc.

- Ngươi quá không đáng tin cậy, thiếu chút nữa hại chết ta.

Tần Mệnh lấy Tiểu Quy ra , bất mãn quở trách.

- Oán ta? Ngươi không chào hỏi liền đi chịu chết, còn nhất định phải để cho ta thay ngươi tiếp chiêu, ngươi xem ta là cái gì?

Lão thần Tiểu Quy đang hoạt động móng vuốt, ngáp một cái:

- Tiểu tổ ta là một con rùa tôn quý, là có thân phận có địa vị, ngươi khách khí một chút, tôn trọng một chút, hiểu không?

Hố!

Tần Mệnh rất bất đắc dĩ, vốn định mượn cơ hội hung hăng kích thích Tiểu Quy, ép buộc nó xuất chiêu, thuận tiện nhìn xem thực lực rốt cuộc thế nào, nhưng tốt rồi, tên này lại thật sự không ra tay, thiếu chút nữa đã chết trong thú triều. Nếu mình chết như vậy, thật sự thiệt thòi.

- Chúng ta không phải đã thương lượng xong sao? Đến Huyễn Linh Pháp Thiên ngươi phải giúp ta.

- Là ngươi tự mình thương lượng xong, ta không đáp ứng.

- Ngươi rốt cuộc có được không? Ta nghi ngờ nghiêm trọng sức mạnh của ngươi.

- Ít càu nhàu lại, mạng của ngươi là của chính ngươi , ngươi phải chịu trách nhiệm cho chính mình, đừng luôn luôn nghĩ đến việc dựa vào tiểu tổ ta. Chẳng qua, hạt giống vừa rồi là bảo bối tốt, để cho ngươi vô ích đưa cho nha đầu kia.

- Ngươi biết loại thụ yêu này?

- Ta nuôi mấy cây, sau đó bản thân luyện rồi.

Tần Mệnh xách Đại Diễn Cổ Kiếm đi ra sơn cốc:

- Có thể để cho ngài tự mình bồi dưỡng, khẳng định không phải phàm phẩm a.

Tiểu Quy rất thưởng thức, hài lòng gật đầu:

- Đó là tất nhiên! Thụ yêu cường hãn nhất có thể lớn lên lớn như núi vậy, cành cây có thể vung phá sấm sét trên bầu trời, rễ cây có thể nuốt chửng nham thạch nóng chảy dưới lòng đất, còn có thể dẫn phát thiên tai, tất cả cây cối trong phạm vi ngàn dặm đều sẽ bị nó khống chế, ngay cả rất nhiều yêu tộc cường hãn cũng không dám dễ dàng trêu chọc nó. Cho dù thật sự có cái gì uy hiếp đến nó, nó cũng có thể bỏ chạy, đảo mắt một cái liền hoàn toàn biến mất. Đương nhiên, không có mấy cây có thể phát triển đến trình độ đó, chúng nó vô cùng tham lam, vĩnh viễn đều ăn không đủ, cuối cùng đều sẽ nghẹn chết. Ta chỉ ngủ quên, không cho ăn kịp thời, nên chúng bỏ chạy!

- Nghẹn chết? Tin ngươi mới là lạ!

- Tôn kính! Làm sao khuyên bảo ngươi? Phải tôn trọng ta!

- Tỉnh lại đi, địa vị của ngươi trong lòng ta đã giảm xuống mức thấp nhất rồi.

- Bợ đít nịnh bợ! Quá bợ đít nịnh bợ rồi!

- Ngươi nói một chút xem, có ngươi hay không có ngươi, có gì khác nhau?

- Ta nổi bật nhất chính là mỹ mạo cùng trí tuệ, mọi việc nhất định phải dùng vũ lực giải quyết sao? Nhà có một lão như có một kho báu, trong nhà có một tổ tông, đó chính là bảo bối!

- Ngươi là phiền phức khó chịu, không giống bảo bối.

Một người một rùa vừa đấu miệng, vừa đi sâu vào rừng rậm, kỳ thật Tần Mệnh cũng không biết đi đâu, diện tích của khu rừng này thật sự là quá lớn, hắn giương cánh xông về phía tầng mây, đều không nhìn thấy biên giới của cánh rừng , chỉ có thể đi về phía trước vài ngày xem tình hình.

Bình Luận (0)
Comment