Đại Diễn Kiếm Điển - Sinh Tử Lưỡng Thương Mang!
Vây quét cùng tập kích đều tới một cách đột nhiên, hiển nhiên là đã ngụy trang qua, điệp ảnh đầy trời từ mê ảo đến mờ ảo, đã giống như màn mưa che xuống, dị thú thần bí tập kích cũng ẩn chứa nguy hiểm cực lớn. Nếu như Tần Mệnh cực lực né tránh, có lẽ có thể tránh được, nhưng kế tiếp sẽ toàn diện bị động, nghìn cân treo sợi tóc, Tần Mệnh ý thức như điện, làm ra quyết định. Cổ kiếm nhen lên kiếm khí lạnh thấu xương, nhanh chóng hội tụ thành kiếm triều ngút trời, Tần Mệnh trong thời gian ngắn nhất thi triển ra kiếm thuật mạnh nhất.
Kiếm triều hội tụ trên bầu trời, ba con linh tước chợt thành hình, giống như đóa hoa xinh đẹp linh tú nở rộ, một đạo kiếm quang sắc bén từ giữa tam tước bạo phát ra, xuyên thủng không gian, nộ thủ Tiết Thiền Ngọc, ba đầu linh tước lại nhanh chóng thoát xác thành Phượng Hoàng, kéo lấy kiếm triều mênh mông cuồn cuộn nghịch thiên mà đánh.
Ứng biến giữa lúc nghìn cân treo sợi tóc, phản kích thế như lôi đình.
Ông ông ông!
Điệp ảnh đầy trời trước một bước bao phủ Tần Mệnh, mãnh liệt xâm nhập ý thức. Lần này là Thất Thải Huyễn Điệp toàn lực xuất kích, ảo giác trong nháy mắt liền bao phủ Tần Mệnh, giống như là đột ngột kéo hắn đến thế giới khác, ý thức hoảng hốt, không phân biệt được chân thật hay hư ảo, nhưng Tần Mệnh đã chuẩn bị sẵn sàng, một khắc trước khi bị xâm chiếm, liền toàn lực chấn kích cánh chim, bay lui sang hướng bên cạnh, vừa lúc có thể mở ra Ô Kim Viên đột kích.
Kiếm triều cùng sương mù va chạm, một cái cứng rắn, một cái mông lung, lại đột nhiên bộc phát ra tiếng nổ to lớn, nổ vang rừng rậm, dẫn tới các tân binh ở các phương vị khác kỳ quái nhìn xung quanh.
- Ồ?
Dị thú thần kỳ rất kinh ngạc, nhiệt độ cao từ sương trắng của nó tuy rằng xa xa không bằng long tức, nhưng đã vượt xa hỏa diễm bình thường, vậy mà cùng kiếm khí tới 'đồng quy vu tận'? Nó rõ ràng cảm nhận được thực lực của mình vượt qua nam tử kia, không có khả năng xuất hiện loại tình huống này.
Tần Mệnh lui về phía sau hơn mười thước, mạnh mẽ khôi phục thanh tỉnh, sát khí của Tu La đao hoành hành trên thân thể, dẹp yên tất cả điệp ảnh, hắn khôi phục thanh tỉnh dưới một khắc, xoay người, hướng rừng rậm xa bắn ra, giống như là cá bơi xuống biển, nhanh chóng biến mất vô tung vô ảnh.
- Đáng chết!!
Tiết Thiền Ngọc tức giận, sao lại để hắn chạy mất?
Đây là cuộc vây quét tập kích, mới có thể tuyệt đối khống chế tràng diện. Thế nhưng Tần Mệnh lại kịp thời phản ứng? Linh giác của hắn nhạy cảm đến trình độ nào?!
Người bình thường lâm vào tuyệt cảnh, lại là dưới cục diện đột nhiên mà kịch liệt, hẳn là lựa chọn lui đi, nhất là hắn còn có một đôi cánh, theo lý thuyết không nên phản kích, hắn làm như thế nào?!
Những người Tiết gia khác đều từ trong rừng lao ra, căm hận nhìn Tần Mệnh chạy trốn. Liền chạy như vậy? Cảnh giác này cũng quá biến thái rồi, hoặc là hắn đã sớm phát hiện chúng ta?
Các tân binh gần đó đến lúc này mới hiểu được, là Tiết Thiền Ngọc đang vây bắt Tần Mệnh? Hai oan gia này thật sự không chết không thôi sao?
- Tần Mệnh! Hèn nhát! Ngươi chỉ biết chạy trốn?
- Ngươi không phải là rất điên sao? Đều bị người khác giết đến trước mặt, ngay cả cái rắm cũng không dám thả liền bỏ chạy?
- Đến a, ta ở ngay đây, ngươi đến giết ta a!
Tiết Bắc Vũ phóng lên tán cây, hận đến nghiến răng nghiến lợi. Chạy mất? Thế này đều có thể chạy được? Nếu không phải bởi vì tỷ tỷ tự mình chỉ huy hành động, hắn đều muốn tức giận mắng những người khác đều là thùng cơm.
- Sau lưng hắn có mắt?
- Không hổ là điểu nhân mọc cánh, chạy trốn thật nhanh nhẹn.
Những người khác của Tiết gia đều cưỡi khế ước tụ tập trên cây, nhìn phương hướng Tần Mệnh chạy trốn. Có ý muốn đuổi theo, nhưng tốc độ Tần Mệnh quá nhanh, cũng chỉ có Tiết Thiền Ngọc mới có thể đuổi theo một.
Tiết Thiền Ngọc đứng trên Thất Thải Huyễn Điệp, mặt mày lạnh lùng nhìn cánh rừng xa xôi.
Gió đêm lạnh lẽo thổi qua mái tóc dài của nàng, cũng thổi lên tà váy dài màu tím, phát họa ra dáng người có lồi có lõm, vẻ đẹp hoang dã kinh tâm động phách, Thất Thải Huyễn Điệp nở rộ ánh sáng rực rỡ, càng làm cho nàng giống như thần nữ. Điều này đã rơi vào mắt các tân binh khác, tất cả đều không khỏi mê say.
- Biến mất?
Nàng vốn là muốn truy kích, nhưng Tần Mệnh vào rừng rậm liền hoàn toàn không thấy đâu nữa, ngay cả chút bóng dáng cũng không nhìn thấy. Cái này tựa hồ không phải phong cách của Tần Mệnh a, cho dù là thật muốn chạy trốn, cũng sẽ không trốn đến sạch sẽ, ít nhất phải đứng ở trên không trung đối đầu vài câu, phát tiết phẫn uất của mình.
Chờ đã!
Tần Mệnh không chạy trốn!
- Bắc Vũ, tránh ra!
Tiết Thiền Ngọc đột nhiên ở trên cao hô to.
Tiết Bắc Vũ đang chửi rủa, trong đầu đều là Tần Mệnh, khẳng định là hắn nướng cá sấu của ta, khẳng định là hắn! Ta sẽ trả thù! Ta phải trả thù!
- Bắc Vũ!! Tránh ra!
Tiết Thiền Ngọc khống chế Thất Thải Huyễn Điệp từ trên cao lao xuống, vọt về phía Tiết Bắc Vũ, may mắn khoảng cách không tính là quá xa.