Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 472 - Chương 472 - Lùng Bắt Tần Mệnh (1)

Chương 472 - Lùng Bắt Tần Mệnh (1)
Chương 472 - Lùng Bắt Tần Mệnh (1)

- Cái gì?

Tiết Bắc Vũ lúc này mới nghe được tiếng tỷ tỷ, những người khác cũng đều nhìn lại, nhưng phản ứng lại chậm một chút, khi bọn họ ý thức được vấn đề không đúng, dưới tàng cây mờ mịt đột nhiên nở rộ điểm sáng vàng, Tần Mệnh quay lại, giương cánh mãnh liệt, kịch liệt xoay tròn, xoắn nát tất cả cành cây ngăn trở, mang theo mảnh vụn đầy trời trải dài mấy chục thước, vọt lên phía trên tán cây.

Khi Tiết Bắc Vũ kinh hồn cúi đầu một khắc, Tần Mệnh xuyên qua tán cây, bóp lấy cổ hắn, chấn kích cánh chim kéo hắn vọt lên trời cao.

- Không!!

Mọi người Tiết gia kinh hô.

Thất Thải Huyễn Điệp lập tức thay đổi phương hướng, mang theo Tiết Thiền Ngọc truy kích.

- Buông hắn ra! Ân oán giữa ta và ngươi lập tức hóa giải!

Dị thú thần kỳ ngạo kiều đứng trên vai Tiết Thiền Ngọc, phát ra tiếng ngâm cao vót lại ngây thơ nhưng đầy phẫn nộ.

- Tần Mệnh, buông Tiết Bắc Vũ ra, nếu không Tiết gia chúng ta tuyệt đối không tha cho ngươi, cũng sẽ dẹp tan Lôi Đình cổ thành ngươi, quyết không bỏ qua.

- Đừng làm điều gì ngu ngốc, ngươi không có đủ đủ khả năng cho trách nhiệm đó.

- Đàm phán! Chúng ta cùng đàm phán, như vậy đối với ai cũng tốt.

Người Tiết gia vội vàng đuổi theo hô to, sợ Tần Mệnh làm ra cái gì.

Các tân binh phương vị khác đều bị kinh động, không hẹn mà cùng tụ tập về phía trước, thậm chí không chú ý đến trận chiến đấu của Bạo Phong Bạch Hổ nữa.

- A, thật sự đã làm rồi.

- Tần Mệnh làm sao bắt được Tiết Bắc Vũ? Tên này quả thực là hoang dã, không lúc nào không chiến đấu.

- Kinh nghiệm quá phong phú, quả thực tuyệt vời.

- Hắc hắc, người Tiết gia muốn khóc, xem Tần Mệnh muốn bắt bọn họ như thế nào.

Tần Mệnh bóp lấy cổ Tiết Bắc Vũ, không ngừng lao lên cao, cho đến khi đứng dưới tầng mây, lạnh lùng nói với hắn một câu:

- Hương vị Thôn Thiên Ngạc không tồi.

- Là ngươi! Quả nhiên là ngươi!

Tiết Bắc Vũ giãy dụa kịch liệt, nhưng tay Tần Mệnh càng bóp càng chặt, móng tay đâm thủng da thịt, cắt đứt mạch máu. Tiết Bắc Vũ đang tức giận mắng, kết quả miệng phun đầy máu, sặc đến mức trợn trắng mắt, một khắc này, hắn rốt cục cũng hoảng sợ.

Nhưng Tần Mệnh không cho hắn cơ hội, ngay cả ý đàm phán cũng không có, đột nhiên bỏ hắn ra, từ trên cao rơi xuống.

- Tần Mệnh! Ngươi dám...

Tiết Thiền Ngọc thất sắc, sắc bén hô to, Thất Thải Huyễn Điệp tăng tốc độ lên đến cực hạn, muốn mang theo chủ nhân cứu viện.

- Không được!!

Người Tiết gia đồng thanh bi thương.

- Tỷ...

Đồng tử Tiết Bắc Vũ ngưng co lại, phảng phất ý thức được cái gì đó.

- Tiết Thiền Ngọc, ngươi đã nói qua, không chết không thôi!

Tần Mệnh mặt mũi lạnh như băng, giơ Đại Diễn Cổ Kiếm lên.

Phốc xuy!

Tám đạo kiếm khí liên tiếp tập kích, quét ngang không trung, xoắn nát Tiết Bắc Vũ.

- A!!

Tiết Thiền Ngọc hét lớn, quỳ trên lưng Thất Thải Huyễn Điệp.

Mọi người trong rừng rậm hít thở không thông.

Giết rồi? Mẫu thân nó, thật dứt khoát a!

Tần Mệnh thật sự giết Tiết Bắc Vũ? Đây chính là đệ đệ được Tiết Thiền Ngọc yêu thương nhất a, cũng là thiên tài Tiết gia toàn lực bồi dưỡng, trước không nói phẩm hạnh thế nào, địa vị cùng ảnh hưởng đều ở đó. Bọn họ vốn tưởng rằng Tần Mệnh muốn dùng hắn uy hiếp Tiết Thiền Ngọc, không nghĩ tới lại trực tiếp liền giết, từ đầu đến cuối ngay cả ý nói thêm mấy câu cũng không có.

- Tần Mệnh, ngươi sẽ hối hận.

Mọi người Tiết gia càng không cách nào tiếp nhận, ngốc trệ nhìn mưa máu rơi đầy trời.

- Chỉ cho phép ta chết, ngươi không được chết? Trên đời này không có đạo lý này, ai cũng phải chuẩn bị tốt cho cái chết. Tiết Thiền Ngọc, ngươi cũng giống như thế.

Tần Mệnh lưu lại một câu lạnh như băng, từ trên cao biến mất. Chẳng qua, lúc mọi người đang cho rằng hắn muốn chạy trốn, phương vị hắn phóng đi lại đột nhiên biến hóa, ngã về phía tây, từ trên cao lao xuống, nhào về phía thi thể Tử U Tinh Lang kia.

- Mẹ kiếp!

Mọi người tập thể bạo phát một câu thô lỗ, tranh nhau xông về phía trước.

Rất nhiều Linh Yêu ẩn núp trong rừng rậm cũng đều hành động tập thể, nhanh chóng xông về phía ba tòa núi cao kia.

Thi thể Tử U Tinh Lang đã vô cùng rách nát, không cần phí sức cắt da thịt cứng rắn cỡ nào, Tần Mệnh rất nhanh đã tìm được huyết tinh của nó, lại lớn như nắm tay vậy, ngay cả Tiểu Quy cũng hít sâu một hơi, kiếm được nhiều tiền!

Trước khi các tân binh và Linh Yêu khác xông tới, Tần Mệnh mang theo huyết tinh trân quý nhất, nhanh chóng rút lui.

- Đấy nhé, đấy nhé... ha ha...

Tiểu Quy nằm trên vai Tần Mệnh, ôm huyết tinh so với nó lớn không sai biệt lắm, nhàn nhã ngâm nga, thỉnh thoảng lại liếm hai cái. Nếu không phải chuẩn bị làm lễ vật tặng hổ con, nó hiện tại liền muốn gặm ăn ngay.

- Cất đi! Chẳng may Tử U Tinh Lang khác đuổi theo, mười cái ta cũng không đủ nhét răng.

Tần Mệnh chấn cánh bay trong khu rừng rậm rạp, Tiết Thiền Ngọc sẽ không từ bỏ ý đồ, rất có thể sẽ dốc hết tất cả truy bắt. Tần Mệnh tuy rằng cùng Tiết Thiền Ngọc trước sau đối kháng vài lần, nhưng đều là 'điểm đến là dừng’, nếu thật sự chính diện chém giết, hắn cũng không có nắm chắc thắng được vị siêu cấp nhân kiệt hoàng thành này, trước tiên không bàn thực lực bản thân Tiết Thiền Ngọc, tổ hợp ba con yêu thú cũng đủ để đem Tần Mệnh đánh vào tuyệt cảnh.

Bình Luận (0)
Comment