Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 474 - Chương 474 - Chơi Trò Kích Thích (1)

Chương 474 - Chơi Trò Kích Thích (1)
Chương 474 - Chơi Trò Kích Thích (1)

Trong rừng rậm phía sau, Tiết Thiền Ngọc thiếu chút nữa đã mất giấu Tần Mệnh. Truy tung thật lâu thật lâu, dị thú thần bí rốt cục lại có phát hiện.

- Ở phía trước! Đều lấy lại tinh thần cho ta, lúc này đây nhất định phải bắt được Tần Mệnh!

Tiết Thiền Ngọc tức giận, nghiêm khắc quát lớn ba đầu khế ước Linh Yêu, đây là lần đầu tiên sau khi nàng cùng ba đầu dị thú ký kết khế ước, ngữ khí rất nghiêm khắc.

Thất Thải Huyễn Điệp, Ô Kim Viên, dị thú thần bí, đều phát ra tiếng rên rỉ, hổ thẹn lại phẫn nộ, đuổi theo một ngày, phát hiện hắn rất nhiều lần, kết quả đều để tên nhân loại kia chuồn đi. Đừng nói Tiết Thiền Ngọc tức giận, chính chúng nó cũng đều cảm thấy vô cùng sỉ nhục. Hai năm nay, bọn họ đánh đâu thắng đó trong Sa Mạc Nam Vực, cho tới bây giờ đều là chúng nó khi dễ người khác, trên đường trở về ngay cả võ giả thất trọng thiên cũng ngược bại qua, làm sao đến hoàng thành cùng nơi này, lại liên tiếp xuất hiện ngoài ý muốn? Là chúng ta lười biếng, hay chúng ta không mạnh như vậy?

- Đuổi theo!

Tiết Thiền Ngọc ra lệnh một tiếng, ba đầu Linh Yêu toàn bộ hành động, ngay cả dị thú thần bí cũng từ trên vai nàng đi xuống, vỗ cánh bay lượn, tuy rằng nhỏ nhắn, nhưng vô cùng linh hoạt, dẫn đầu ở phía trước.

Ô Kim Viên mạnh mẽ chạy như điên, tuy rằng không có cánh, nhưng vững vàng đi theo phía sau, ở giữa cành cây tung hoành di chuyển, mượn sự co dãn của cành cây, không ngừng bay lên trời, liên tiếp bắn ra, nó ô ô gầm nhẹ, hai mắt bò đầy tơ máu, cơ bắp cả người đã căng thẳng, trong cơ thể có một cỗ lực lượng cuồng bạo, nhịn không được muốn bộc phát ra.

Hoàng hôn treo đầy bầu trời, rừng rậm sớm rơi vào bóng tối.

- Rống!

Dị thú thần bí phát ra tiếng gầm to, tốc độ đột nhiên tăng lên, ở phía trước, ngay phía trước!

- Giết!

Tiết Thiền Ngọc cao giọng quát lệnh, Ô Kim Viên phía sau lại trước một bước vọt ra, bay lên không trung hơn mười thước, lao lên trên phạm vi lớn lướt qua Tiết Thiền Ngọc cùng Thất Thải Huyễn Điệp, ầm ầm nện lên cành cây phía trước, hung hăng áp xuống năm ba thước, ngay sau đó mạnh mẽ bắn ra ngoài.

- Ồ? Tiết Thiền Ngọc? Ngươi vẫn đi theo?

Tần Mệnh đột nhiên từ trong rừng rậm phía trước lao ra, nghênh đón bọn họ giết tới...

Dị thú thần bí vỗ mạnh đôi cánh, mạnh mẽ khống chế thân thể đang lao vùn vụt, kéo cao độ cao, há mồm phun ra sóng khí màu trắng, sóng khí như thủy triều cuộn sạch lao nhanh, lại mở rộng ra phạm vi mấy chục thước, so với hình thể của nó lớn hơn vô số lần, cây cổ thụ cùng cành cây gần đó đều đánh lên ngọn lửa, trong nháy mắt biến thành than cốc, tốc độ cực nhanh làm cho người ta trợn mắt cứng lưỡi.

Khí lãng màu trắng dâng lên trùng kích, cường thế bao phủ Tần Mệnh.

Ô Kim Viên lại bay lên trời, luân phiên trọng quyền bạo kích Tần Mệnh. Thật sự là chịu đủ rồi, lửa giận đè nén tại giờ phút này được phóng thích, hận không thể bắt được cuồng đánh.

Tần Mệnh mãnh liệt vỗ cánh, vừa hiểm trở mở ra sóng khí nóng rực, cũng cầm nắm đấm đánh vào Ô Kim Viên.

Tốt!!

Trước mắt Tiết Thiền Ngọc tỏa sáng, Tần Mệnh không biết tự lượng sức mình lại dám quyền đối quyền? Ô Kim Viên tất thắng! Thất Thải Huyễn Điệp dưới thân nàng không cần chỉ huy, liền vỗ cánh tản ra vô số điểm sáng, dùng tốc độ nhanh chóng trải ra trong rừng rậm, muốn mở ra ảo cảnh lĩnh vực mạnh nhất của nó, đem Tần Mệnh nhét vào trong đó ảnh hưởng ý thức, sau đó khống chế Ô Kim Viên, biến thành hình thái cuồng bạo, bày ra sức chiến đấu mạnh nhất, đủ để hoàn ngược Tần Mệnh.

Ác chiến đột nhiên xảy ra, giống như một con sóng lớn đập bờ!

Tuy nhiên...

Tần Mệnh trước khi móc quyền bạo kích, đột nhiên toàn lực chấn kích cánh chim, mạnh mẽ thay đổi phương vị, cơ hồ là dán vào đầu Ô Kim Viên bắn nghiêng trên không trung, lúc lướt qua, Tiểu Quy đột nhiên hô to, từ trong mai rùa lấy ra một quả trứng bạch ngọc, cùng hình thể nó không sai biệt lắm, hướng đầu Ô Kim Viên ném ra ngoài:

- Đại ngốc, tặng ngươi cái này!

Bành!

Ô Kim Viên theo bản năng luân kích, dễ dàng đánh nát.

- Còn có còn có!

Tiểu Quy hưng phấn hô to kêu loạn, không ngừng móc trứng ngọc ra, ném về phía Ô Kim Viên.

Ô Kim Viên đều dễ dàng đánh nát, đứng trên thân cây rống giận dữ. Bắt nạt vượn quá đáng, ngươi đang làm nhục ta! Đến a, chiến đấu đi!

Tần Mệnh vỗ cánh xoay quanh trong chốc lát, nhanh chóng rút lui, Tiểu Quy liên tục ném ra hơn trăm quả trứng ngọc, nện lên người Ô Kim Viên, cũng nện lên người dị thú thần bí cùng Thất Thải Huyễn Điệp, cuối cùng một viên thậm chí còn vỡ vụn trên vai Tiết Thiền Ngọc, chất lỏng sền sệt rải nửa người nàng.

Ngao!

Lúc này dị thú đã nổi giận, dùng sức vẫy ra chất lỏng sền sệt, hướng trên cao rít lên. Nếu như có thể nói chuyện, nó đã sớm trực tiếp mắng chửi.

- Đêm đã khuya, mơ đẹp nhé.

Tần Mệnh dùng tốc độ nhanh chóng bay lên trời, biến mất dưới màn đêm.

Thất Thải Huyễn Điệp đang muốn truy kích Tần Mệnh, Tiết Thiền Ngọc lại đột nhiên ý thức được cái gì, mặt trở nên vô cùng khó coi.

Trong rừng rậm phía trước đột nhiên truyền đến tiếng ong ong quái dị, số lượng hình như vô cùng kinh người.

Phệ Kim Phi Nghĩ!

Hàng ngàn con Phệ Kim Phi Nghĩ!

Bình Luận (0)
Comment