Rậm rạp chằng chịt nhìn không tới biên giới, mỗi con đều lớn như nắm đấm, vóc người cường tráng, tính tình hung mãnh, chúng nó vỗ cánh bay đi, giống như một mảnh sóng lớn đen tối, bao phủ rừng mưa rậm rạp, hướng bọn họ ầm ầm chạy tới.
Thế lực cuồng bạo của Ô Kim Viên rốt cục cũng tan biến, kinh hãi tuyệt đối, hốt hoảng lui đến bên cạnh Tiết Thiền Ngọc. Đầu đơn giản của nó hơi bối rối, có chuyện gì vậy? Ở đâu ra?
Phệ Kim Phi Nghĩ là Linh Yêu thường thấy lại vô cùng nguy hiểm trong rừng mưa, chúng có khải giáp màu đen cứng rắn như sắt thép, có răng nanh sắc bén, chân như mũi nhọn, nhất là năng lực gặm cắn, ngay cả sắt đá cũng dễ dàng cắn nát, chúng nó không chỉ hung tàn hiếu chiến, còn luôn hành động đoàn thể, rất nhiều Linh Yêu ngửi thấy mùi của chúng đều sợ hãi chạy trốn, sợ bị gặm đến xương cốt cũng không còn.
Đàn kiến bình thường có mấy trăm con, trước mắt lại là mấy ngàn con. Đây là một siêu tộc quần, hay là mấy tộc quần liên thủ?
Dị thú thần bí chạy về trên vai Tiết Thiền Ngọc, tiếng kêu đều yếu đi, nó cảm nhận được uy hiếp mãnh liệt.
- Tần Mệnh chết tiệt! Ta không tha cho ngươi!
Tiết Thiền Ngọc hận đến nghiến răng nghiến lợi, lại dùng loại thủ đoạn ti tiện này. Nàng thu hồi Ô Kim Viên, ôm lấy dị thú thần bí, cưỡi Thất Thải Huyễn Điệp rút lui.
Thất Thải Huyễn Điệp không cần chỉ huy liền dùng tốc độ cao bay đi, tuyệt đối không dám đối kháng với bầy kiến.
Tuy nhiên...
Dưới một khắc khi bọn họ xoay người, Tần Mệnh không thể tin được từ trên trời giáng xuống:
- Tiết Thiền Ngọc, ngươi không phải thích quần ẩu sao? Đừng vội vã rời đi!
- Tần Mệnh?
Tiết Thiền Ngọc tại chỗ kinh hãi, thân đổ mồ hôi lạnh, người này cho tới bây giờ chưa bao giờ theo quy cũ. Bầy kiến ở ngay phía sau, trì hoãn một giây nhiều hơn một giây nguy hiểm, ngay cả Tần Mệnh cũng không ngoại lệ, bây giờ hắn lại vẫn dám trở lại? Hiện tại còn dám dây dưa? Ngươi là đang muốn chôn cùng ta sao?
Thất Thải Huyễn Điệp kinh hoảng né tránh, nhưng Tần Mệnh tới đột nhiên lại mãnh liệt, bổ kiếm chặt đứt một xúc tu của nó. Hạ một tcái rong nháy mắt, Tần Mệnh nâng hai cánh nhanh chóng xoay chuyển, chở hắn ở giữa không trung mạnh mẽ thay đổi quỹ tích, luân phiên quét ngang, mang theo kình phong gào thét cùng tiếng nổ ầm ầm, đánh về phía mặt Tiết Thiền Ngọc.
- Cảm giác thế nào? Kích thích chứ!
Nương thối này luôn ỷ vào cảnh giới cao, không biết xấu hổ dây dưa, còn đặc biệt thích quần đánh. Hôm nay tiểu gia cũng kích thích ngươi, cái này gọi là ăn miếng trả miếng.
Tiết Tiệp Ngọc linh hoạt né tránh, thân pháp vô cùng mạnh mẽ, nhưng dù mạnh mẽ đến đâu cũng không nhanh hơn Tần Mệnh có hai cánh, một kích hụt liền cường thế ngay ngắn cơ thể, mạnh mẽ rơi xuống, giống như trọng chùy đánh vào sau lưng Thất Thải Huyễn Điệp, lực bộc phát vượt qua hai vạn cân sinh ra lực công kích kịch liệt gần như long trời lở đất.
Dưới tình huống không có Ô Kim Viên phối hợp, Thất Thải Huyễn Điệp hoàn toàn không giỏi cận chiến. Rắc rắc giòn vang, Thất Thải Huyễn Điệp thống khổ gào thét, nhanh chóng rơi xuống, ngay cả Tiết Tiệp Ngọc trên lưng cũng mất đi khống chế. Trong khoảng thời gian ngắn, Tần Mệnh lại vỗ cánh đột kích, liên tục đập mạnh, nhanh như mưa rào đánh ra hơn mười đạo cương lực, liên tiếp trúng mục tiêu, đánh Tiết Thiền Ngọc nghịch miệng phun máu, thiếu chút nữa từ trên lưng Thất Thải Huyễn Điệp rơi xuống.
- A ha! Đánh trúng rồi! Tập ngực! Ha ha, ta nhìn thấy rồi, tập ngực! Tiểu tử, có tiền đồ a!
Bạch Ngọc Tiểu Quy phấn khởi kêu lên, thì ra bàn chân Tần Mệnh có vài lần dậm chân ở trước ngực Tiết Thiền Ngọc.
- Tần Mệnh!
Tiết Thiền Ngọc xấu hổ tức giận, thiếu chút nữa mất đi lý trí, nhưng hiện tại căn bản không phải là thời điểm rối rắm, bầy kiến phía sau đã điên cuồng bao phủ lại đây, không khí khẩn trương đều có thể tách ra nước. Trên người các nàng treo đầy chất lỏng trứng kiến, quả thực tựa như mục tiêu sống của bầy kiến, càng rối rắm càng có khả năng mất mạng.
Tần Mệnh cũng không dám dây dưa, dùng tốc độ toàn lực chấn kích cánh chim, muốn thoát khỏi rừng rậm, không dám trì hoãn trong chốc lát. Mặc dù như vậy, vẫn có mấy chục con kiến từ trên cao đánh tới, giống như mưa sao đen như mực, dùng tốc độ kinh người xẹt qua bầu trời cao, tập kích dày đặc. Thời điểm Tần Mệnh đến tập kích Tiết Thiền Ngọc cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, toàn thân kích khởi lôi triều, xông thẳng xông ra bầy kiến ngăn cản.
Ông ông ông!
Bầy kiến nổi giận thế tới hung mãnh, số lượng nhiều đến mức có thể che khuất bầu trời, lại giống như là sông lớn nhấc lên thủy triều, oanh oanh liệt liệt bao phủ bọn người Tiết Thiền Ngọc, cũng bao phủ cả Tần Mệnh.
Tần Mệnh ra sức xông giết, hung hiểm kích thích, thậm chí cứng rắn chống lại hơn mười lần bạo kích, hiểm lại càng hiểm chạy thoát, múa cánh bay lên cao ngàn thước mới tốt xấu gì cũng thoát khỏi bầy kiến. Từ trên cao nhìn xuống, nơi đó hoàn toàn bị bầy kiến bao phủ, đông nghịt không thấy rõ bên trong rốt cuộc phát sinh cái gì, tiếng ong ong chấn động điếc tai, làm cho đêm tối trong rừng mưa đều có chút run nhẹ.