Tiết Thiền Ngọc đã không có tâm tư chửi mắng Tần Mệnh, Thất Thải Huyễn Điệp cơ hồ bị Tần Mệnh đánh xuyên qua thân thể, thương thế nghiêm trọng, tốc độ bị hạn chế nghiêm trọng, bất đắc dĩ, nàng lần thứ hai đem Ô Kim Viên phóng thích ra, hiệp trợ nàng nghênh kích bầy kiến, ngay cả dị thú thần bí cũng bắt đầu liều mạng.
- Hai chúng ta khi dễ con nữ tử như vậy, có phải quá đáng hay không? Tuy nhiên, hắc hắc, sảng khoái a.
Tiểu Quy thò đầu nhìn xuống phía dưới.
- Ngươi hưng phấn cái gì?
- Ta thích, ngươi quản ta? Cảm giác vừa rồi thế nào, không, cảm giác chân thế nào?
Tiểu Quy hướng Tần Mệnh nháy mắt, còn quăng móng vuốt nhỏ giống như đúc, khoa tay múa chân đầy xấu xa.
- Chiến đấu không phân biệt nam nữ.
Tần Mệnh không có thương hại, lao qua bầu trời rừng rậm, biến mất trong bóng tối. Quy mô bầy kiến lớn ngoài sức tưởng tượng, cũng kinh động mãnh liệt ở gần đó, nói không chừng còn có thể kinh động quái vật gì khác, vẫn là rời khỏi nơi này trước là tốt nhất.
Chờ bầy kiến lui đi, lại lục bắt Tiết Thiền Ngọc.
Điều kiện tiên quyết là Tiết Thiền Ngọc có thể sống sót.
Trên đỉnh núi cách đó hàng ngàn mét, Tần Mệnh ngồi trên cây cổ thụ xiêu vẹo bên vách núi, nhìn rừng mưa sâu thẳm như biển dưới ánh trăng. Chiến trường bầy kiến xảy ra biến hóa không tưởng tượng nổi, dẫn tới một đám mãnh cầm, còn có rất nhiều Linh Yêu dạ hành, đương nhiên là bắt đầu liên thủ săn bắt chúng. Bầy kiến tuy rằng hung tàn lại cường đại, nhưng khi quy mô Linh Yêu khác đạt tới một số lượng nhất định, chúng nó cũng có thể bị coi là thức ăn, hơn nữa còn là mỹ vị.
Càng ngày càng nhiều Linh Yêu bị hấp dẫn tới, bắt đầu thử tới gần, săn bắt, nhanh chóng biến thành hỗn chiến.
Tiểu Quy nằm nhàm chán:
- Ta nhớ hổ con của ta.
- Yêu Nhi sẽ chiếu cố tốt nó.
- Ngươi nói cái gân nào của ngươi đắp sai rồi, nhất định phải đưa cho Yêu Nhi mang đi, giữ nàng ở bên cạnh không tốt sao? Nha đầu kia thông minh lanh lợi, thiên tư không tệ, mấu chốt là rất xinh đẹp a, nhìn liền xao động.
Tần Mệnh nhướng mày:
- Ngươi từng xao động?
- Xuất phát từ tôn kính, xao động qua.
- Ta mang ngươi đi hầm!
- Tiểu tổ ta nói thật cùng ngươi, cô nương kia thật không tồi. Tại cái nơi hoang dã này, cô nam quả nữ, lại là tình chàng ý thiếp, nói không chừng một ngày nào đó hai người các ngươi đều không kiềm chế được, đến mặt đất làm giường lấy trời làm chăn, sau đó ăn tủy trong xương mới biết liếm nó cũng ngon, từ nay về sau sống cuộc sống dính chặt nhau. Cuộc sống sinh đẹp như thế? Nhất định phải làm cho mình giống như bọn con buôn chiến tranh, có mệt hay không a?
Tần Mệnh tự động lọc ra những lời bẩn thỉu của Tiểu Quy:
- Ta không rõ mục đích của Tu La điện, cũng không xác định Tu La điện tới bao nhiêu người, nếu thật gặp phải nguy hiểm, ta có Vĩnh Hằng Dực có thể ứng biến, có hoàng kim huyết có thể chữa thương, Yêu Nhi thì sao? Trong trường hợp xảy ra sai lầm, ta sẽ hối hận cả đời.
- Nhìn ngươi khẩn trương, Tu La điện chó má gì đó, nghe cũng chưa từng nghe qua.
- Huyễn Linh Pháp Thiên khắp nơi đều là cơ duyên, Yêu Nhi nên tự mình xông pha, tìm kiếm cơ duyên của mình, không cần phải luôn ở bên ta.
- Ngươi không sợ Yêu Nhi chạy tới nam tử khác? Hơn vạn nam tử anh tuấn, tùy tiện chọn lựa là có thể tìm ra rất nhiều người ưu tú, so với ngươi anh tuấn hơn, so ngươi tiêu sái hơn, so ngươi có bối cảnh hơn, so ngươi có thiên phú hơn, quả thực là trăm hoa tranh tiếng thơm, nàng lại là một cành siêu quần xuất chúng. Tiểu cô nương người ta đang tại thời điểm ngây thơ, chẳng may thay lòng đổi dạ, coi trọng nam tử khác thì sao?
- Ngươi không có gì để nói sao?
- Tiểu tổ ta là vì tốt cho ngươi nha, nếu ông trời đã an bài chúng ta gặp nhau, ta lại lớn tuổi ngươi vài tuổi, nhiều chỗ nhịn không được muốn khuyên bảo ngươi.
- Hai chúng ta không chỉ kém hơn vạn tuổi, còn kém giống loài!
- Đạo lý là phổ thông a. Nữ tử a, phải sớm bắt được, đạt được người rồi mới đạt đến trái tim, bằng không luôn cảm thấy thiếu chút gì đó.
Tiểu Quy lắc mông, ngửa mặt lên trên, nằm ngửa phía trên vai Tần Mệnh, lắc lư móng vuốt và đuôi:
- Đến đây, nhàn rỗi nhàm chán, cùng tiểu tổ tán gẫu nữ nhân, ngươi thích ai?
- Thích?
- Từ này đối với ngươi có phải quá thâm ảo rồi? Ta nói bình thường chút, ngươi nhớ ai!
Tần Mệnh nghiêm túc quan sát chiến trường xa xa, một câu nói đem hắn đánh hết mọi lo lắng.
- Ngươi bây giờ còn trẻ, trong đầu lại đầy giết chóc, không hiểu cái gì là tình yêu, giải thích với ngươi cũng không dễ, ngươi cứ như vậy nói với ta, ngươi khi nhìn ai sẽ xao động, chính là loại hận không thể đem nàng ấn đến trên người cởi sạch y phục, hung hăng... a...
Tiểu Quy nói xong, bỗng nhiên chú ý tới một đầu khác trên đỉnh núi lại có người đứng. Nó còn tưởng rằng mình nhìn lầm, híp mắt nhìn chằm chằm một lát, nha một tiếng:
- Thật sự có người a.
- Làm gì có người?
- Phía sau ngươi.
- Phía sau?
Tần Mệnh quay đầu, tùy tiện quét qua đỉnh núi yên tĩnh, ngoại trừ mấy gốc cây cổ thụ xiêu vẹo, chính là tảng đá khổng lồ kỳ quái, còn có bụi đất bị gió đêm thổi lên, nào có người?