Tuy nhiên...
Ngay khi nam tử muốn đi ra khỏi thung lũng, hơn mười thanh phi đao phá không mà tới, rầm rầm, máu bọt văng tung tóe, nam tử bị lực lượng mạnh mẽ đâm thủng thân thể, ngửa mặt bay ra ngoài, nhào vào trong khe suối, máu tươi nhuộm đỏ dòng suối, hắn bị đánh xuyên qua thân thể yếu ớt, chết thảm trong ảo cảnh.
Tiết Thiền Ngọc đang chuẩn bị nghỉ ngơi, kết quả sắc mặt thay đổi:
- Ai?
Thất Thải Huyễn Điệp lập tức khẩn trương, chở Tiết Thiền Ngọc lên, nghiêm trận chờ đợi.
Lối vào hẻm núi, một đoàn quang ảnh kim sắt dần dần rõ ràng, đó là đôi cánh hoa lệ, kinh diễm lấy hoa cỏ cây cối trong rừng rậm, cánh chim khẽ vẫy, bay về phía hạp cốc, người tới... Chính là Tần Mệnh!
Sắc mặt Tiết Thiền Ngọc đột nhiên biến đổi, khí tức đều bắt đầu hỗn loạn.
Tần Mệnh? Tại sao hắn ta vẫn còn ở đây!
Tần Mệnh mặt như hàn sương, mắt lạnh như điện, cả người bắt đầu nổi lên sát khí thấu xương, hắn cầm Đại Diễn Cổ Kiếm, phiêu lạc trong hẻm núi, thanh âm lạnh như tuyết vực băng sương dưới cơn gió lạnh:
- Tiết cô nương, chúng ta… Tiếp tục?
Tiết Thiền Ngọc có thể rõ ràng cảm nhận được sát ý của Tần Mệnh:
- Ngươi đã thỏa hiệp với Đường Thiên Khuyết, chẳng lẽ muốn phản bội? Ngươi vẫn là nam tử sao?
- Tiết Thiền Ngọc ngươi lại lưu lạc đến nỗi dựa vào lời hứa của người khác để cầu tồn?
Tần Mệnh đi vào hạp cốc, mang đến quang mang vàng chói, cũng mang đến sát khí lạnh như băng.
- Ban ngày ta chỉ rời đi, không nói là tha cho ngươi, càng không nói là muốn thỏa hiệp với ai! Tiết Thiền Ngọc, ngươi ngay cả điểm này cũng nhìn không thấu?
Ban ngày hắn sở dĩ rời đi là bởi vì muốn nể mặt Đường Thiên Khuyết, không muốn cùng hoàng thất nháo quá cứng nhắc, dù sao hoàng thất còn chưa chính thức quyết định thái độ đối với Bắc Vực, hắn có thể không để ý đến mình nhưng không thể không để ý đến người nhà. Tiếp theo, trước mặt mọi người rời đi, là để cho người ở đây nhận định hắn từ bỏ, không có giết Tiết Thiền Ngọc, về phần sau này Tiết Thiền Ngọc chết như thế nào, mặc kệ hắn có chuyện gì. Mặc dù Tiết gia sau đó nghi ngờ, nhưng cũng tìm không được chứng cớ thích hợp.
- Tốt thay cho một Tần Mệnh gian trá.
Tiết Thiền Ngọc tức giận nhìn Tần Mệnh đi tới.
Ta vậy mà không nghĩ đến phương diện này? Tâm tình gần đây hoàn toàn rối loạn, ý thức phòng ngự cơ bản cũng không có.
- Cho ngươi thể diện, tự sát đi.
Tần Mệnh lạnh lùng lại quyết tuyệt, chuyện đã nháo đến một bước này, tuyệt đối không có khả năng quay đầu lại.
- Ta chết, ngươi cũng không thể trốn thoát! Mặc kệ ngươi làm sạch sẽ thế nào, sau đó đều nghi ngờ rằng là ngươi làm. Đến lúc đó, Tiết gia sẽ không tha cho ngươi, Đường Thiên Khuyết cũng sẽ không tha cho ngươi.
Tần Mệnh cười lạnh: - Ngươi là đang cầu tình? Hay là sợ hãi?
- Ta đang nhắc nhở ngươi, nếu ta chết, người đầu tiên chôn cùng chắc chắn là ngươi. Cho dù hoàng thất quyết định tha cho ngươi, Tiết gia ta cũng sẽ trở thành ác mộng của ngươi cùng Lôi Đình thành.
Tiết Thiền Ngọc không muốn chết, nhưng tuyệt đối sẽ không cầu xin tha thứ, càng không chịu thua.
Tần Mệnh đi về phía Tiết Thiền Ngọc:
- Hôm nay không ai có thể đến cứu ngươi, cũng không ai có thể cứu được ngươi. Ngươi không thể tự mình xuống tay, ta thay ngươi?
- Khuyên ngươi nghiêm túc suy nghĩ hậu quả.
- Ngươi giết ta lúc nào cũng không lo lắng hậu quả, ta giết ngươi cũng không cần.
Ánh mắt Tiết Thiền Ngọc biến ảo, đề phòng cao độ:
- Thu hồi cái gọi là tư thái của ngươi, ngươi không phải là muốn đề cao lợi thế đàm phán sao? Nói đi, ngươi muốn gì, muốn làm sao nói chuyện?
- Ta cái gì cũng không muốn, chỉ cần…
Tần Mệnh đột nhiên ra tay, kiếm phong lạnh như băng vô tình đảo qua cổ Tiết Thiền Ngọc, nhanh như hào quang, chợt lóe rồi biến mất, cho đến khi Đại Diễn Cổ Kiếm thu hồi xuống dưới, trong không khí mới vang lên tiếng thanh âm kiếm khí xé gió rất nhỏ:
- …mạng của ngươi.
Tiết Thiền Ngọc một tay che cổ, lảo đảo lui về phía sau, máu tươi lại không ngừng tràn ra cổ họng, nhuộm đỏ hai tay. Trong ánh mắt lạnh lùng của nàng rốt cục trào ra ự sợ hãi, há miệng muốn nói cái gì đó, lại xuất hiện bọt máu.
Thất Thải Huyễn Điệp kinh hãi, muốn chở Tiết Thiền Ngọc rời đi, lại bị lợi kiếm của Tần Mệnh chém xuống đầu, thân hình cực lớn vô lực nhào tới phía trước, ngay cả Tiết Thiền Ngọc cũng ngã vào bụi cỏ ẩm ướt.
Thất Thải Huyễn Điệp cùng Tiết Thiền Ngọc đều đã là nỏ mạnh hết đà, căn bản không có thực lực chống lại Tần Mệnh.
Tần Mệnh cầm kiếm đứng trước mặt Tiết Thiền Ngọc:
- Trong hoa uyển của Bá vương phủ, ta đã nói qua với ngươi một câu, chúng ta còn có đường hòa hoãn, không cần phải nháo thành như vậy, là ngươi tự mình từ bỏ cơ hội.
Tiết Thiền Ngọc nằm trong bụi cỏ, ôm lấy cổ họng, không che được máu. Nàng bình tĩnh nhìn Tần Mệnh, ánh mắt dần dần bắt đầu tan rã.
Chết rồi? Ta làm sao có thể chết! Không... đây không phải là thật… không phải…
Thanh kiếm của Tần Mệnh cơ hồ chặt đứt cổ nàng, ra tay vô tình, căn bản không có lưu thủ. Làm người có thể có ngạo cốt, nhưng không thể có ngạo khí. Chỉ cho phép ngươi giết người khác, không cho phép người khác đến giết ngươi? Trên đời không có đạo lý này! Trước khi giết người phải chuẩn bị tốt kết quả bị giết, đây mới gọi là tồn tại!
Tiết Thiền Ngọc cho đến khi một khắc cuối cùng, cũng không tin Tần Mệnh sẽ giết nàng, cũng không tin mình sẽ chết. Thế nhưng, nàng hết lần này tới lần khác lại mang theo phần kiêu ngạo đáng thương này, chìm vào hắc ám mê man, vĩnh viễn… vĩnh viễn…
Tần Mệnh nhìn thi thể Tiết Thiền Ngọc, ánh mắt thoáng phức tạp, lại không có bất kỳ sự thương hại nào.
Giải quyết Tiết Thiền Ngọc, kế tiếp còn có một đối thủ càng khó chơi hơn, Ôn Thiên Thành!