Tiết Thiền Ngọc nhìn như rất cường đại, kỳ thật có nhược điểm trí mạng. Năng lực thực chiến của nàng cũng không mạnh, phần lớn là khống chế Linh Yêu chiến đấu. Mà Tần Mệnh lại đối với huyễn thuật của Thất Thải Huyễn Điệp cùng lực lượng của Ô Kim Viên đều có chống cự nhất định, hơn nữa đặc biệt am hiểu hỗn chiến.
Ở một mức độ nào đó vừa vặn có thể khắc chế nàng!
Trong mắt người ngoài, ba khế ước thú của Tiết Thiền Ngọc và Tam Khí Hải của Ôn Thiên Thành đều là lực lượng thiên phú biến thái cực độ, nhưng đối với Tần Mệnh mà nói, Ôn Thiên Thành đối với hắn càng có uy hiếp, ba khí hải không giống nhau, ba loại năng lượng bất đồng, không chỉ có thể bày ra thế công, càng có thể tổ hợp công kích. Hơn nữa Tần Mệnh hiện tại giết Tiết Thiền Ngọc, chẳng khác nào nhắc nhở Ôn Thiên Thành, tương lai một khi giao thủ, Ôn Thiên Thành có lẽ sẽ không có bất kỳ giữ lại nào, cũng sẽ không ngạo kiều chơi trò chơi gì nữa.
- Lo lắng cho Ôn Thiên Thành sao? Hắc hắc, hắn hận ngươi hận đến nghiến răng nghiến lợi, nếu như các nàng Tử Mạch rơi vào trong tay hắn, sợ là trinh khiết không giữ được.
- Không thể nghĩ tốt chút
- Thực tế thường rất tàn nhẫn.
Tần Mệnh kiểm tra thi thể Thất Thải Huyễn Điệp, từ bên trong lấy ra huyết tinh to bằng ngón tay cái, ném cho Tiểu Quy thu lại:
- Thương lượng một chuyện?
- Nói!
Tiểu Quy liếm huyết tinh, ý còn chưa thỏa mãn, thứ tốt a, giữ lại cho con hổ con bảo bối kia.
- Không gian mai rùa rất lớn a?
- Đương nhiên.
- Giúp ta thu lại bao phục, treo trên người hành động không tiện.
- Nghĩ đẹp! Mai rùa của ta chính là thánh khí, chỉ có thể chứa cực phẩm linh túy, Sinh Mệnh thủy, những thứ khác miễn đàm phán. Ngươi cho ta là cửa hàng tạp hóa sao?
- Vậy ngươi cho ta một vật chứa không gian?
- Cho.
Tiểu Quy vung lên móng vuốt, thật sự ném ra một thứ cho Tần Mệnh.
Tần Mệnh ngẩn ra, chỉ thuận miệng nói mà thôi, thật cho? Một cái nhẫn màu đen, cầm trong tay hơi lạnh, vô cùng nhẹ, nhẹ như không có trọng lượng, cảm giác kia rất kỳ diệu, rõ ràng cầm nó trong tay, lại hình như không tồn tại. Ban chỉ ngoại trừ các đường vân trên bề mặt thì cũng không nhìn ra có gì đặc biệt:
- Đây là dung khí không gian?
- Đồ chơi nhỏ, không gian không lớn, để chút y phục thức ăn không thành vấn đề.
- Cái này thật sự là dung khí không gian?
Tần Mệnh hỏi lại, vẫn có chút không thể tin được, Tiểu Quy từ khi nào dễ nói chuyện như vậy?
- Đừng coi tiểu tổ là tổ tông, bảo bối bên trong mai rùa ta đây còn rất nhiều.
Tiểu Quy thu hồi huyết tinh, tiểu quy lười biếng duỗi móng vuốt, một vật rơi tự do xuống đâm vào trong ngực Tần Mệnh.
- Nhỏ máu! Nhận chủ! Sau này nó liền cùng ngươi ý niệm tương thông. Chờ ngươi một ngày nào đó hầu hạ tiểu tổ ta thoải mái, lại cho ngươi một cái lớn hơn.
Tần Mệnh dựa theo lời Tiểu Quy nói nhỏ máu nhận chủ, trong đầu hình như thật sự có thêm thứ gì đó, nối tiếp cùng không gian ban chỉ, giống như có thể nhìn thấy không gian bên trong. Quả thật không tính là lớn, chiều dài rộng cao đều khoảng ba đến năm thước, nhưng cũng đủ dùng. Mấy ngày nay không ngừng chiến đấu chém giết, bao phục da thú của hắn đã thay rất nhiều lần, y phục cùng vật phẩm bên trong cũng không sai biệt lắm. Vẫn luôn muốn có một vật chứa không gian, không nghĩ tới lại dễ dàng đến tay như vậy.
Tần Mệnh lần đầu tiên cảm giác Tiểu Quy vẫn có chút tác dụng.
Đột nhiên…
Tần Mệnh kinh ngạc nhận ra phía sau có tiếng bước chân rất nhỏ, toàn thân không tự chủ được căng thẳng, ngưng mi xoay người.
Lối vào hẻm núi, một cây cổ thụ tráng kiện chặn lấy không gian bên cạnh, ánh trăng trong trẻo lạnh lẽo chiếu lên người nó, gió nhẹ thổi qua, những chiếc lá xanh thẳm lấp lánh, đẹp đẽ mà thanh lệ. Một thiếu nữ cao gầy đang đứng dưới tàng cây, xinh đẹp động lòng người, giống như mẫu đơn nở rộ dưới ánh trăng, rực rỡ mà cao quý, trang phục màu đen phác họa ra dáng người lồi lõm của nàng, trong cao quý có thêm phần gợi cảm, chỉ là bị áo choàng màu máu thật dày che lại, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một chút cảnh đẹp.
Thiếu nữ đang hứng thú nhìn tình huống trong sơn cốc, con ngươi tỏa sáng như tinh thần rơi vào trên người Tiết Thiền Ngọc, nhẹ nhàng mở miệng:
- Ngươi thật sự giết nàng.
Tần Mệnh hơn ba mươi ngày nay không ngừng chém giết, cả người nhiễm huyết khí, từ trong ra ngoài lộ ra sát khí, giờ phút này sắc mặt chợt lạnh, khí tức trầm xuống, ở trong thung lũng tối tăm có vẻ đặc biệt dữ tợn. Ánh mắt hắn lóe ra hào quang lạnh như băng, nhìn chằm chằm thiếu nữ, cũng đang cảnh giác với rừng mưa bên ngoài hẻm núi, còn có người nào khác không?
- Ngươi muốn giết ta?
Thiếu nữ cũng không sợ hãi, ngược lại cười nói:
- Giết đỏ mắt, thấy ai cũng muốn giết?
- Ngươi đi sai chỗ rồi.
Tần Mệnh đi về phía thiếu nữ.
- Không đi sai, ta chính là tới tìm ngươi.
- Ngươi là ai?
Tần Mệnh chưa từng thấy qua thiếu nữ này, nữ tử tuyệt thế khuynh thành như thế này, nhìn một cái sẽ không quên, cũng nhất định sẽ lưu lại danh tiếng trong hoàng thành, nhưng mà, hắn không có ấn tượng.
- Ngươi đoán xem?
Thiếu nữ chẳng những không sợ, ngược lại còn đi thẳng vào hẻm núi, lúc đi qua Tần Mệnh lại còn nháy mắt:
- Đừng khẩn trương, ta sẽ không tố cáo ngươi.
Đùng!
Tần Mệnh ra tay cực tàn nhẫn, một tay bóp chặt bả vai thiếu nữ.
- A! Ngươi làm ta đau!
Thiếu nữ tức giận, cũng không phải phản kích, cũng không phải võ pháp, mà là vung tay muốn cho Tần Mệnh một cái tát, trong lời nói mang theo uy nghiêm khác:
- Buông ra!
Tần Mệnh nhíu mày, ngửa mặt tránh ra.