- Ngươi rốt cuộc là ai?
Thiếu nữ hừ một tiếng, bất mãn xoa xoa chiếc vai thơm đau đớn, đi tới bên cạnh Tiết Thiền Ngọc.
- Ngươi thực sự giết nàng. Mỹ nữ nũng nịu như vậy, ngươi xuống tay cũng không do dự sao? Trong hoàng thành bao nhiêu nam tử đều ngưỡng mộ nàng, ngay cả Tiết gia cũng nói trên đời này không có nam tử nào có thể xứng đôi với nàng.
- Ta đang hỏi ngươi, ngươi là ai?
Tần Mệnh có thể cảm nhận được khí chất đặc biệt trên người thiếu nữ, giống như uy thế đặc hữu của thượng vị giả, cao quý, thanh lịch, thanh ngạo, đây không phải là tông môn cùng thế gia bình thường có thể dễ dàng nuôi ra.
- Thật không biết ta?
Thiếu nữ dò xét khí tức của Tiết Thiền Ngọc, thần sắt hơi phức tạp, đường đường là tam kiệt hoàng triều, thế nhưng lại rơi vào kết cuộc này. Muốn trách thì trách Tiết Thiền Ngọc đánh giá sai đối thủ, vốn tưởng rằng đuổi giết chính là một đầu ác lang, kết quả lại là mãnh hổ, chờ nàng hiểu được, cũng không cam lòng thất bại, nhất định muốn kiên trì, kết quả bại thanh danh, cũng thua cả mạng.
Thanh kiếm của Tần Mệnh rơi xuống chiếc cổ trắng như tuyết của thiếu nữ, lưỡi đao sắc bén tràn ngập hàn khí thấu xương:
- Ta không đùa giỡn với ngươi! Một một cuối cùng, ngươi là ai?
- Ngươi không biết thương hương tiếc ngọc sao...
Thiếu nữ còn chưa dứt lời, mũi kiếm đã nhảy lên, liền đặt ở cằm nàng, kiếm khí bén nhọn thật sự đâm thủng vào da, một giọt máu tươi chậm rãi chảy ra.
- Ngươi hỗn đản! Ta là Đường Ngọc Chân!
- Đường Ngọc Chân? Ta chưa bao giờ nghe qua!
- Ca ca ta là Đường Thiên Khuyết, dù sao cũng nên nghe qua rồi chứ?
- Ngươi là... Công chúa?
Tần Mệnh nhíu mày, trách không được có một loại khí chất đặc thù.
- Sao ta chưa từng nghe nói qua Đường Thiên Khuyết có một muội muội? Lấy chứng cứ ra, bằng không thanh kiếm này sẽ đâm thủng đầu ngươi!
Đường Ngọc Chân vừa tức vừa giận, hắn thật không biết ta sao? Đường đường là hoàng thất Kim Bằng chẳng lẽ chỉ có một đứa con trai độc nhất là Đường Thiên Khuyết sao? Nàng có hoàng huynh, cũng có hoàng muội, còn có hoàng đệ!
- Chứng cứ!
Tần Mệnh mặt túc lạnh lùng, cũng không có bởi vì trước mặt là một mỹ nữ nũng nịu mà đối đãi khác nhau. Gặp hắn giết Tiết Thiền Ngọc, đây cũng không phải chuyện nhỏ.
- Hoàng huynh nói Tiết Thiền Ngọc sống không được đêm nay, ta đi theo tới xem một chút, ngươi có phải thật sự tâm ngoan thủ lạt như hắn nói hay không.
Đường Ngọc Chân cẩn thận lui về phía sau hai bước, mở mũi kiếm lạnh như băng, bước nhanh kéo dài khoảng cách, ánh mắt nàng nhìn kỹ Tần Mệnh. Bỗng nhiên có loại ý niệm trong đầu, Tần Mệnh có thể nhận ra ta hay không, cố ý làm bộ không biết muốn giết người diệt khẩu? Nghĩ đến, nàng âm thầm giật mình, có chút hối hận khi đơn độc tới đây.
- Chứng cớ!!
Thanh âm Tần Mệnh đột nhiên một đè nặng, thanh âm đều mạnh mẽ.
- Ngao rống!!
Một con Hắc Minh Huyết Luyện Hổ anh vũ đột nhiên nhảy vào hạp cốc, cuồng phong mãnh liệt, thổi bay bụi cỏ đầy đất, chữ Vương trên trán nó hiện ra huyết khí chân thật, lông trên cả người giống như kim thép toàn bộ dựng đứng, nó sát khí đằng đằng nhìn chằm chằm Tần Mệnh, nhe răng nanh, toàn thân phục kích, bày ra tư thế chiến đấu.
- Đó là bằng chứng! Chiến thú của hoàng thất chúng ta, chỉ có huyết thống hoàng thất chính thống mới có tư cách nuôi dưỡng.
Đường Ngọc Chân vội vàng gọi Hắc Minh Huyết Luyện Hổ tới đây, nàng là Huyền Võ Cảnh tứ trọng thiên, không kiềm chế được tên Tần Mệnh hoang dã này, nhưng Hắc Minh Huyết Luyện Hổ tương đương với ngũ trọng thiên, hơn nữa là nuôi dưỡng lớn lên trên chiến trường, dã tính huyết tính tính đều rất mạnh.
Nàng có phải là công chúa không? Tần Mệnh vẫn có chút hoài nghi, không nghe Hoa Đại Chuy nhắc qua, trên tư liệu Hô Diên gia chủ đưa ra cũng không có đề cập đến vị công chúa như vậy.
- Đường Thiên Khuyết ở đâu?
Đường Ngọc thật khẽ vuốt ve Hắc Minh Huyết luyện hổ, tâm tình tốt xấu gì cũng bình phục một chút. Nàng biết Tần Mệnh sát khí rất nặng, ra tay cũng ngoan độc, nhưng không có cảm thụ qua khoảng cách gần, cho nên trong lòng tuy rằng có chuẩn bị, nhưng không có thật sự coi trọng, cho đến khi một khắc vừa rồi kia, nàng bỗng nhiên có loại cảm giác đáng sợ như bị dã thú nhìn chằm chằm, trong lòng đều có chút hoảng hốt.
- Hắn ở gần thì sao? Không có ở đây thì sao? Ngươi còn dám giết ta diệt khẩu?
Tần Mệnh suy đoán mục đích Đường Ngọc Chân tới nơi này:
- Người đã chết, ngươi muốn thay Tiết Thiền Ngọc thu thi?
- Ta cùng Tiết Thiền Ngọc không có giao tình, ngươi không cần lo lắng về ta, cũng không cần lo lắng hoàng huynh, sẽ không có ai tố cáo ngươi. Chúng ta có thể không cần lo lắng như vậy không? Ta và ngươi không phải là kẻ thù, cũng không phải kẻ địch, ngươi bình thường một chút, được không?
Đường Ngọc Chân không thích ứng với phương thức nói chuyện như vậy, cũng chưa bao giờ có ai lạnh lùng nhìn nàng như vậy, lạnh lùng tùy thời có thể giết người, là thật giết!
- Ngươi thay hoàng huynh ngươi đến đàm phán tiếp?
- Thông minh!
- Các ngươi muốn gì?
- Ngươi đã giết rất nhiều đệ tử thế gia hoàng thành, cũng giết tỷ đệ Tiết Thiền Ngọc, ý của hoàng huynh là ngươi nên thu liễm, bằng không nếu không náo loạn như vậy, hoàng thất có lòng bảo vệ ngươi cũng không có lý do gì. Ngươi đừng đánh giá thấp năng lực của các thế gia hoàng triều, bọn họ truyền thừa hơn một ngàn năm, không chỉ nội tình hùng hậu, mà còn có liên hệ với nhau.
- Người không phạm ta ta không phạm người, đây là phương thức làm việc của ta. Không chọc ta, ta tuyệt đối không ra tay!
- Hoàng huynh bảo ta đi theo ngươi.
- Sau đó thì sao?
- Giám thị ngươi a, xem ngươi rốt cuộc là đang tu luyện, hay là sẽ cố ý khiêu khích giết người.