Tiểu Quy liên tục lắc đầu, thật có chút khó có thể tin, cho dù có ai chỉ điểm, có truyền thừa cùng bồi dưỡng gì chăng nữa, muốn chân chính ngộ ra Thiên Đạo, cho dù là vi diệu phủ bụi, cũng vô cùng khó lường.
- Rốt cuộc Thiên Đạo là cái gì?
Tần Mệnh vẫn có chút hồ đồ, thậm chí càng nghĩ càng hồ đồ.
- Ngươi liền hiểu đơn giản thành áo nghĩa áp đảo trên võ đạo. Có một số người có thiên phú vô cùng nghịch thiên, lại có bối cảnh hùng hậu thủ hộ, có trí giả siêu phàm dẫn dắt, bọn họ có thể trực tiếp vòng qua võ đạo, tìm hiểu Thiên Đạo. Còn có vài người, thiên phú rất mạnh, nhưng không có trí giả đề điểm, cũng không có tài nguyên đủ hùng hậu, bọn họ sẽ dùng nghị lực ngoan cường, đủ tu luyện, đem võ đạo tu luyện đến cực hạn, ở cực hạn tìm kiếm đột phá, nếu như thành công, thì phá rồi lại lập, cảm ngộ Thiên Đạo. Bởi vì tất cả võ đạo kỳ thật chính là các loại chi nhánh áo nghĩa Thiên Đạo, chỉ là muôn vàn chi nhánh, muốn từ bên trong tìm kiếm được dấu vết của Thiên Đạo, thật sự khó so với lên trời.
Tần Mệnh im lặng không nói, có chút hoảng hốt.
- Ngươi có chuyện gì vậy? Này, đừng dọa ta?
Tiểu Quy đụng vào Tần Mệnh, thế nhưng không có phản ứng. Chết tiệt, cũng không nên nói với hắn sớm như vậy, càng không nên nói nhiều như vậy, biết trước rất dễ ảnh hưởng đến tu luyện võ đạo bình thường, một khi nóng lòng muốn thành công, võ đạo căn cơ bất ổn, hậu quả liền nghiêm trọng. Đến lúc đó ngay cả võ đạo cũng không hiểu, càng đừng nói đến võ đạo cực hạn, không đạt tới võ đạo cực hạn, nói cái gì chạm vào Thiên Đạo.
Tiểu Quy chần chờ một hồi, tròng mắt đảo qua, nếu không... Xóa ký ức này của hắn ta?
Phải, cứ làm như vậy!
Tiểu tổ ta cũng không thể hại hắn.
- Này, còn có thể làm được không?
Tiểu Quy tùy ý nói, chậm rãi nâng móng vuốt trong suốt như ngọc lên, hướng về phía đầu Tần Mệnh, kỳ quái mở móng vuốt ra, đảo qua không gian, lặng yên không một tiếng động đến gần đầu Tần Mệnh.
Tần Mệnh bỗng nhiên hít sâu:
- Cảm ơn ngươi.
- Cảm ơn ta vì cái gì?
Móng vuốt của Tiểu Quy chợt thu vào trong, mạnh mẽ rút lại dấu vết.
- Ngươi những lời này hoàn toàn là mở ra cho ta một phiến thiên địa, võ đạo khó phân, Thiên Đạo vô cương, thế gian quả nhiên kỳ diệu, ta hiện tại càng có động lực.
Tần Mệnh nhớ tới lời Tàn Hồn nói, thế giới to lớn ngoài sức tưởng tượng, đi khắp đại lục, đi về phía cổ hải, còn có thể có thế giới mênh mông hơn, nơi đó có tộc quần cổ xưa cường đại hơn sinh tồn!
- Ngươi vẫn là nên quên đi thì tốt hơn, mọi việc từng bước từng bước.
- Ngươi vốn không nói nhiều, ta lại quên đi, chẳng phải là vô nghĩa sao. Ngươi yên tâm, ta không đến mức bây giờ liền truy tìm Thiên Đạo, ngươi cũng đã nói, cần đủ thiên phú, càng cần trí giả đề điểm cùng đủ lực lượng thủ hộ, mới có tư cách sớm tìm kiếm Thiên Đạo. Những thứ này ta đều không có, nhưng ta có nghị lực, ta cũng sẽ có đủ tu luyện, ta sẽ tận khả năng đem võ đạo tu luyện đến cực hạn.
Tần Mệnh cả người tràn ngập nhiệt tình, chuyện Tiểu Quy nói với hắn tuy rằng vô cùng xa xôi, xa xôi đến không thể tiếp cận, hoàn toàn là thế giới khác, nhưng cũng không đả kích Tần Mệnh, ngược lại giống như treo ở trong đầu hắn một ngôi sao sáng lạn, sẽ thẳng hướng chỉ dẫn cho hắn, càng cho hắn đủ động lực để trưởng thành.
Tiểu Quy chần chờ một lát, móng vuốt nhỏ cuối cùng vẫn buông xuống.
Quên đi, để hắn đi đi, đem đoạn ký ức nhỏ này lưu lại, tương lai sẽ biến thành động lực, hay là biến thành độc dược, phải nhìn tạo hóa chính hắn. Bất quá tiểu tử này quả thật có một cỗ ngoan cường, cũng có một loại chấp nhất cùng khát vọng đối với võ đạo, nói không chừng tương lai thật sự có thể có thành tựu.
- Ngươi tỉnh rồi? Lẩm bẩm cái gì?
Đường Ngọc Chân trong ba ngày này cũng đang minh tưởng tu luyện, an bài Hắc Minh Huyết Luyện Hổ cảnh giác bên ngoài, cảnh giác Tần Mệnh, miễn cho hắn làm chuyện xấu gì.
Tần Mệnh đứng dậy hoạt động thân thể:
- Ta đi ra ngoài lấy chút đồ ăn, ngươi muốn ăn cái gì?
- Ta nơi này có linh quả.
- Ta ăn thịt.
- Ăn sống a.
- Có một thứ được gọi là lửa! Có thể nướng! Có thể hầm! Nhân tiện, ngươi có mang nồi đến không?
- Nồi gì?
- Nồi hầm.
- Không có!
- Hoàng thất các ngươi xuất hành, không phải đều mang theo chút đồ dùng sinh hoạt gì đó sao? Ta mượn một chút, dùng xong trả lại ngươi.
- Ta nói không có!
Đường Ngọc Chân tức giận không nhẹ, công chúa nhà nào xuất hành mang theo nồi niêu xoong chảo?
- Không có thì không có, hô to như vậy làm gì.
Tần Mệnh đi ra khỏi hẻm núi.
- Ngươi thực sự muốn thịt?
- Ngươi không ăn, ta ăn.
- Không có phong độ, không biết thuận theo nữ nhi sao?
Đường Ngọc Chân nói thầm hai tiếng, bỗng nhiên muốn thay tỷ tỷ kêu khổ, tỷ tỷ thanh cao lãnh ngạo, lại tôn quý ưu nhã, cuộc sống vô cùng tinh xảo tinh tế, chú ý chất lượng, nếu thật sự kết hợp cùng Tần Mệnh, quả thực chính là công chúa cùng dã thú, sống như thế nào, nàng không phát điên? Thật may hoàng huynh có thể nghĩ ra. Không được, ta phải nghĩ biện pháp cắt đứt hôn sự từ chỗ Tần Mệnh.