Tần Mệnh rời đi rất lâu cũng không trở về, từ sáng sớm cho đến giữa trưa, đang lúc Đường Ngọc Chân hoài nghi Tần Mệnh có phải nhân cơ hội rời đi hay không, hắn mới mang cả người đầy máu trở lại hạp cốc.
- Ngươi đã làm gì? Lâu như vậy!
Đường Ngọc thật kinh ngạc nhìn Tần Mệnh, bị thương?
- Con mồi tốt cần kiên nhẫn tìm kiếm.
Tần Mệnh kéo vào con mãnh cầm khổng lồ như hùng sư, ném vào trong hẻm núi, lại xé mở y phục rách nát, lộ ra cơ bắp cường tráng.
- Ngươi...
Khuôn mặt xinh đẹp của Đường Ngọc Chân đỏ bừng, vội vàng xoay người lại.
Tần Mệnh thanh lý thân thể, thay y phục sạch sẽ, ngồi xổm bên dòng suối xắn tay áo lên bắt đầu xử lý mãnh cầm.
- Thiết Vũ Sư Thứu?
Đường Ngọc Chân kêu một tiếng, đây là loại Linh Yêu hiếm thấy lại trân quý, trưởng thành có thể giương cánh ba bốn mươi thước, có thể kéo cả núi non, dẫn dắt lôi điện, trong Linh Yêu Đồ Giám quy kết nó đến hàng ngũ cực kỳ nguy hiểm, ngay cả võ giả Địa Võ Cảnh cũng không dám dễ dàng khiêu chiến nó. Tần Mệnh bắt được con này tuy rằng là vẫn còn nhỏ, nhưng cũng sẽ rất hung tàn.
- Biết nhìn đấy! Có muốn tới thử chút?
Tần Mệnh xử lý lông vũ như lá sắt của Sư Thứu, tâm tình không tồi. Tìm hai canh giờ mới tìm được bảo bối như vậy, còn chưa trưởng thành, nhưng huyết mạch thuần khiết, cả người đều là bảo vật.
- Ta không ăn thịt.
Đường Ngọc Chân thuở nhỏ lớn lên trong hoàng cung, cẩm y ngọc thực, ưu nhã cao quý, cho dù ra ngoài tu luyện cũng sẽ duy trì dáng vẻ, cũng không phải làm kiều, mà là thói quen thành tự nhiên. Nàng cũng không muốn ăn thịt uống canh trước mặt một nam tử xa lạ, làm loại chuyện mất hình tượng này.
- Dùng một quả trứng?
Tần Mệnh từ trong giới chỉ lấy ra ba quả trứng màu tím, lớn như quả dưa hấu vậy.
Trứng cá sấu!
- Không ăn!
Đường Ngọc thật xấu hổ, ngươi là thật không hiểu hay là giả không hiểu, không biết nữ hài tử bận tâm đến hình tượng sao?
Tần Mệnh mặc kệ nàng, nhen nhóm đống lửa, lần lượt chống lên giá gỗ, trước tiên nướng Sư Thứu, sau đó nướng trứng, hắn muốn ăn một bữa ngon.
Tiểu Quy vội vã đi qua lại, đói bụng đói bụng, ta muốn ăn! Ta muốn ăn!
- Tới chút linh sâm gì đó.
Tần Mệnh từ chỗ Tiểu Quy lấy chút linh túy, nhét vào thịt nướng cùng nhau, hương vị càng tốt, năng lượng càng đầy đủ.
- Sao ngươi lại chỉ nuôi rùa?
- Đặc thù háo sắc, có ý kiến?
Chúng ta quả thực là không có tiếng nói chung!
Đường Ngọc Chân lặng lẽ quan sát Tần Mệnh, trải qua ba ngày lắng đọng, đã không còn hung hăng đằng đằng sát khí như trước, thanh xuân tuấn lãng, bộ dáng còn nén lòng mà nhìn lần hai, đường nét lộ ra kiên nghị, cử chỉ giỏi giang, không chút liên lụy, hơn nữa hai mắt sáng ngời lại trong suốt, không còn huyết khí quỷ dị. Tuy rằng thoạt nhìn giống như là một nam tử bình thường, nhưng nói chuyện làm việc vì sao lại luôn mang theo cổ phỉ khí đây? Những người khác đụng phải mỹ nữ hận không thể đem mặt tốt nhất của mình bày ra, hắn thì ngược lại, giống như căn bản không coi mình là nữ tử, chứ đừng nói đến công chúa.
- Hỏi ngươi a, ngươi đoán hoàng thất sẽ đối phó với Bắc Vực như thế nào?
- Ta còn là một hài tử, sao có thể đoán được ý nghĩ của đám lão hồ ly hoàng thất kia.
- Một đám quỷ tinh, tóc trên đầu đều rụng sạch, ăn người không nhả xương.
- Này! Công chúa ta vẫn còn ở đây, ngươi nói chuyện chú ý chút.
- Bọn họ mưu tính sâu sắc, bày mưu tính kế, như vậy liền dễ nghe?
Đường Ngọc Chân thật sự rất im lặng, từ nhỏ đến lớn ai dám nói chuyện với nàng như vậy.
- Ta hỏi suy nghĩ của ngươi, nhàn rỗi nhàm chán, nói một câu, là chiến hay là hòa?
- Hòa!
- Dứt khoát như vậy? Tại sao.
- Cái giá cho chiến tranh quá lớn, không đến bất đắc dĩ không đi vào, hoàng thất không có lý do gì khai chiến, hơn nữa cuối cùng trả giá thật lớn để có được một Bắc Vực rách nát không chịu nổi, còn có ý nghĩa gì? Cho nên dưới tình huống bình thường, nhất định là muốn ở chung hòa bình, nhưng chỉ sợ hoàng thất các ngươi có kế hoạch âm độc hơn, hoặc là gia tộc nào khiêu khích ly gián, hoặc là hoàng thất các ngươi cố ý dùng chiến tranh Bắc Vực để đạt được mục đích khác vân vân.
Tần Mệnh lật thịt nướng trên ba giá nướng, rất tùy ý nói.
Đường Ngọc Chân thoáng kinh ngạc, những lời này lại là từ trong miệng Tần Mệnh nói ra? Tuy rằng nghe có chút chói tai, không để ý đến uy nghi hoàng thất, nhưng lời nói thô lý không thô, nhìn coi như thấu triệt.
- Nếu là hòa, ngươi đoán hoàng thất sẽ dùng biện pháp gì để duy trì quan hệ hai bên.
- Vậy thì không nói chính xác được, phương pháp có rất nhiều, đoán mò không có ý nghĩa, lười đoán.
Đường Ngọc Chân do dự một chút, hỏi:
- Nếu là thông hôn, ngươi sẽ đồng ý chứ?
Tần Mệnh bỗng nhiên quay đầu, nhíu mày:
- Thông hôn?
- Đúng vậy.
- Cùng ngươi...
Tần Mệnh sững sờ nhìn chằm chằm Đường Ngọc Chân, ta liền nói rồi, nữ tử này sao lại bất thình lình chạy tới chỗ ta, thì ra là hoàng thất cố ý thông gia, hơn nữa còn là vị Ngọc Chân công chúa này? Nàng tự chạy tới để quan sát ta à?
Công chúa? Thông hôn?
Là nàng?!
Ta đây mới bao lớn?!
- Này!! Biểu tình chán ghét này của ngươi là có ý gì...