Đường Ngọc Chân cảm giác lại bị nhục nhã, nếu không phải tố chất tốt, hận không thể đi lên đánh hắn hai cái. Đường đường là công chúa hoàng thất khuất thân hạ giá, ngươi lại hình như rất không vui? Tức giận đến chết ta!!
- Ngươi vừa mới nói đùa, hay là...
Tần Mệnh nhíu mày càng chặt, thông gia? Trong lòng hắn không có lý do gì chán ghét. Cũng không phải là chán ghét nữ tử này, mà là chán ghét chuyện này. Khi còn bé phụ mẫu vô cùng ân ái, hắn mưa dầm thấm lâu, trong tiềm thức đối với hôn nhân vô cùng nghiêm túc, tuy rằng hiện tại còn chưa thật sự nghĩ tới chuyện xa xôi như vậy. Nhưng bất thình lình làm cho hắn thành thân với một nữ tử xa lạ? Còn là vì lợi ích? Không thể chấp nhận được!
- Đùa!! Được chứ?
Tốt, khá tốt! Tần Mệnh thở ra, thuận tiện nhắc nhở:
- Nhất định phải nói cho các trưởng bối hoàng thất các ngươi, có việc nói chuyện, có điều kiện nói điều kiện, đừng mưu toan ném nữ tử liền khống chế ta.
Đường Ngọc Chân đã tức giận đến mức không còn khí lực nữa. Đường đường là công chúa gả đi, lại là tuyệt sắc mỹ nhân vang danh hoàng thành, những người khác cầu còn không được hoàng ân mênh mông, đến nơi này lại thành kinh hãi? Bộ dáng khẩn trương lại kích động kia làm cho Đường Ngọc Chân bỗng nhiên có chút ủy khuất, từ khi nào công chúa hoàng thất lại bị người ta chê thành như vậy?
- Này!!
Đường Ngọc Chân im lặng thật lâu bỗng nhiên gọi hắn một tiếng.
- Ta có tên, họ Tần, tên Mệnh. Còn nữa, chuyện thông gia ngay cả nghĩ cũng đừng nghĩ, nói cũng đừng nói, ta tuyệt đối sẽ không đáp ứng.
Đường Ngọc Chân vốn nên rất cao hứng, dù sao vừa rồi đã quyết định ngăn cản tỷ tỷ cùng Tần Mệnh thông gia, để Tần Mệnh hướng hoàng thất cự tuyệt, nhưng không biết vì sao, trong lòng vừa tức vừa giận, buồn bực càng ủy khuất:
- Ngươi cùng Yêu Nhi có quan hệ gì? Nghe nói Thanh Vân tông các ngươi còn có một nữ tử tốt với ngươi, tên là Nguyệt Tình?
- Các ngươi tra đủ kỹ càng.
- Còn có càng kỹ càng hơn, ngươi có muốn nghe không? Chuyện của ngươi cũng không phải là bí mật gì.
- Nếu ngươi đều đã biết, còn hỏi cái gì nữa?
- Nếu như, ta nói là nếu như, ngươi đầu tiên đặt cảm xúc qua một bên, nếu hoàng thất không muốn thông gia, ngươi cuối cùng cũng chấp nhận, công chúa, Yêu Nhi, Nguyệt Tình, ngươi làm sao an bài?
- Ngươi muốn thành thân với ta như vậy?
Tần Mệnh dùng ánh mắt quái dị nhìn Đường Ngọc Chân.
- Ai muốn gả cho ngươi!!
Đường Ngọc Chân thiếu chút nữa đứng dậy bỏ đi, người này nói chuyện quá khiến người khác tức giận.
- Không có nếu như, không có khả năng.
- Ta nói nếu như, ngươi đừng suy nghĩ quá nhiều.
Đường Ngọc Chân nhiều lần bức hỏi, Tần Mệnh bất đắc dĩ, cũng trầm mặc. Hắn kỳ thật cũng có chút rối rắm, không phải rối rắm công chúa, mà là rối rắm Nguyệt Tình cùng Yêu Nhi. Trước kia còn không hiểu cái gì là yêu a, cũng không nghĩ tới nhiều như vậy, nhưng ngày đó sau khi bị Yêu Nhi khai phá, bỗng nhiên có chút không thuần khiết, thỉnh thoảng cũng sẽ toát ra chút ý nghĩ, giống như thật sự trưởng thành, có vài thứ không tự chủ được bắt đầu suy nghĩ.
Nguyệt Tình cùng Yêu Nhi ta rốt cuộc muốn chọn ai? Một là thanh mai trúc mã, hai hài tử vô tư, Thanh Vân tông tám năm nay lại không rời không rời chiếu cố, có thân tình càng có cảm tình, còn có một hôn ước với nhau, lúc ấy chỉ là cảm giác đơn thuần rất tốt, hiện tại mới hiểu được đó là yêu. Một là nóng như lửa, khuấy động trái tim ngây thơ của mình, ở chung thoải mái vui vẻ hơn, động tâm càng động tình, trước kia chỉ là cảm giác hợp khẩu vị, hiện tại ngẫm lại thì ra chính là... tơ tình...
Chọn ai? Hai người đều rất hoàn mỹ, lại đều là phong cách hoàn toàn bất đồng, chọn ai từ bỏ ai cũng không thích hợp. Nếu đều chọn cả? Đối với hai người có phải quá không công bằng. Đều là kỳ nữ tử hiếm thấy trên thế gian, lại đều là khí chất dung nhan khuynh quốc khuynh thành, ai lại nguyện ý chung chồng?
- Muốn ai đây? Ta đang hỏi ngươi a.
- Hai thê một thiếp!
- Ai thê ai thiếp?
- Còn cần hỏi?
Đường Ngọc Chân lại bị thương tổn, công chúa hoàng thất làm thiếp cho ngươi? Đây là thông gia cầu hòa, hay là khiêu khích hoàng thất? Ta không hiểu những gì hắn nghĩ trong đầu. Vừa rồi còn cảm giác hắn rất thông minh, lúc này lại cảm giác giống như một kẻ ngốc.
- Lại hỏi ngươi a.
- Ngươi sao lại nhiều câu hỏi như vậy?
- Nữ hài tử bên cạnh ngươi hình như không ít a.
- Nam nữ ở chung nhất định là loại quan hệ này sao? Bằng hữu không thể sao?
Đường Ngọc Chân dịch chuyển nói:
- Dưới vỏ bọc của bằng hữu, chơi điệu mập mờ, đi bước xấu xa, xong việc vỗ mông rời đi, ngươi chơi rất cao minh a.
- Công chúa, xin hãy tự trọng.
- Ngươi mới không tự trọng!!
Rất nhanh, trong hẻm núi mùi thịt thơm ngát lan tỏa bốn phía, kích thích cả bụng đói meo.
Tần Mệnh rắc các loại gia vị, cũng không phức tạp, nhưng lại vô cùng tươi ngon. Chà xát đôi tay, bưng lấy thịt nướng hung hăng xé một miệng, da ngoài nướng vừa giòn vừa thơm, thịt bên trong béo ngậy, chậm rãi nhai kỹ thưởng thức, quả thực là mỹ vị nhân gian, dầu mỡ trộn với nước thịt, béo mà không ngấy, giòn mà không tan, ăn ngon như thế.
Tiểu Quy đoạt lấy cái cánh khổng lồ, giơ lên giữa không trung ăn như hổ đói.