Tần Mệnh một bên vừa ăn một bên vừa luyện hóa, thịt của Thiết Vũ Sư Thứu là bảo dược, vào trong bụng cần phải nghiêm túc luyện hóa.
Vừa thỏa mãn lại có lộc ăn, an ủi cái bụng, quả thực là cực phẩm nhân gian. Tần Mệnh ngồi xếp bằng, giơ lấy chân thú từng ngụm từng ngụm cắn nuốt, nước chảy khắp nơi, mùi thịt phiêu phiêu, ăn đến gọi là ngon lành.
Đường Ngọc Chân nhịn không được nhìn lại nhìn, mím môi, lại quật cường nhịn xuống. Tần Mệnh quá đáng ghét, ngươi ăn thì ăn đi, còn mở miệng như thế? Thơm thì thơm đi, đến mức giống ác lang thế sao? Không biết bên cạnh có một nữ tử đang ngồi à, cố ý a.
- Ọt...
Một Thanh âm yếu ớt phiêu phiêu trong sơn cốc, Đường Ngọc Chân mặt ửng đỏ, che bụng, xấu hổ đưa lưng về phía Tần Mệnh.
- Nếu không thì dùng chút?
Tần Mệnh buồn cười, lắc lư một cái cánh khác vừa nướng xong, cực lớn!
- Không cần!
- Không cần ta ăn hết?
- Nhanh đi!!
- Ta mời ngươi nếm thử, như vậy được rồi chứ?
- Không ăn!!
Đường Ngọc Chân bận tâm hình tượng nhịn xuống, Hắc Minh Huyết Luyện Hổ lại nhịn không được, dùng sức liếm đầu lưỡi vài cái, đứng ở gần Tần Mệnh. Nó vốn định bảo trì cao ngạo, ưỡn người, ngửa đầu, chỉ dùng khóe mắt liếc nhìn thịt nướng, kết quả Tần Mệnh lắc lắc cái cánh về phía nó, làm tư thức mời gọi, Hắc Minh Huyết Luyện Hổ thỏa hiệp ngay tại chỗ, ba ba tiến lại gần, ngay cả xương cốt và thịt đều bị nó ăn như hổ đói, thanh âm so với Tần Mệnh còn vang hơn.
Đường Ngọc Chân tức giận liền gọi ba lần, Hắc Minh Huyết Luyện Hổ cũng không phản ứng thay.
- Phản đồ!!
Đường Ngọc Chân tức giận.
Tần Mệnh, Tiểu Quy cùng Hắc Minh Huyết Luyện Hổ rất nhanh đã phân chia phần thịt nướng còn lại, Tiểu Quy cảm thấy mỹ mãn mà ợ một cái, một đầu ngã vào trong túi Tần Mệnh, thoải mái ngủ ngon giấc. Tần Mệnh còn chưa thỏa mãn, bổ trứng cá sấu nướng ra, tiếp tục nhấm nháp, Hắc Minh Huyết Luyện Hổ chưa ăn no, mặt dày ghé sát bên cạnh Tần Mệnh, ngoan ngoãn ngồi, chia sẻ trứng cá sấu.
- Ngươi có xong hay không?
Đường Ngọc Chân không nói gì, nghẹn chết ngươi!
- Ta ăn cái gì e ngại ngươi rồi?
Tần Mệnh buồn cười, tự mình nhấm nháp, quả trứng cá sấu này tương lai sẽ phát triển thành một cự thú hung mãnh, sinh mệnh nguyên khí vô cùng sung túc, một miệng chảy xuống cả người đều nóng hổi, thoải mái nói không nên lời.
- Ăn phải có tướng ăn, ngươi giống như ác lang a.
Tần Mệnh nắm lấy cổ Huyết Luyện Hổ, bưng nửa quả trứng cá sấu, ăn rất ngon.
Buổi chiều, Tần Mệnh và Đường Ngọc Chân rời khỏi hẻm núi, thâm nhập vào rừng mưa.
Tần Mệnh đi ở phía trước, Đường Ngọc Chân cưỡi Hắc Minh Huyết Luyện Hổ theo sát phía sau.
- Vị trí kho báu ở đâu? Đừng lúc nào cũng nói đi về phía trước, cho một vị trí chính xác.
- Chúng ta xác định bảy vị trí.
Đường Ngọc Chân lấy ra một tấm bản đồ da, mặt trên có đánh dấu tỉ mỉ.
- Bảy cái?!
Tần Mệnh đột nhiên dừng lại ở phía trước, trái tim không nhịn được mãnh lực nhảy một cái, muốn phát tài a!
- Trước tiên đừng kích động, đều là vị trí chúng ta suy đoán, có thể thật sự có bảo tàng, cũng có thể không có gì cả.
Đường Ngọc Chân đối với ánh mắt nóng bỏng của Tần Mệnh rất im lặng, nếu tùy tiện có thể xác định vị trí bảo tàng, chúng ta còn cần phải thám hiểm a. Còn có một điểm, nơi tàng trữ bảo vật thường là nơi mà những siêu cường giả ngủ say, có thể sẽ gặp nguy hiểm.
- Nơi thứ nhất ở đâu?
Tần Mệnh tiến lại gần, nhìn bản đồ trong tay Đường Ngọc Chân.
Đường Ngọc Chân mở bản đồ đặt trên tấm lưng rộng lớn của con hổ, chỉ vào chỗ một trong đó:
- Cửu Quỷ Sơn. Đi thẳng về phía đông, có chín ngọn núi lớn, hình dáng giống như chín con cự thú, hướng về phía vị trí trung tâm để bảo vệ. Nơi đó rất nhiều năm qua đều là nơi các tân binh thám hiểm, nhận định sẽ có bảo tàng, nhưng ai cũng không có phát hiện cụ thể là cái gì.
- Nơi càng đặc biệt càng không chắc chắn sẽ có kho báu, bởi vì đặc biệt cho nên rõ ràng, thường dễ dàng phát hiện. Hoặc là bị người khác bí mật lấy đi từ rất sớm, hoặc là một ảo ảnh hấp dẫn sự chú ý.
- Ngươi nói rất có lý a.
- Cô nương, là thường thức!
- Gọi công chúa! Ngọc Chân công chúa!
- Quá xa lạ.
- Ta và ngươi rất thân thuộc sao?
Đường Ngọc Chân không cách nào tưởng tượng tỷ tỷ băng thanh ngọc khiết lại lạnh như băng sương tương lai sẽ cùng Tần Mệnh tương giao như thế nào, hai ba câu nói không được tức giận đến khóc?
- Không đi Cửu Quỷ Sơn, đổi sang cái khác.
Tần Mệnh đã trải qua sự kiện dưới đáy biển, những thứ trông giống như kho báu thường là giả dối.
Đường Ngọc Chân kiêu ngạo nhướng mày cười nói:
- Chúng ta không đi Cửu Quỷ Sơn, đi Thố Nhi Tuyền phía trước Cửu Quỷ Sơn, nơi đó mới là nơi tàng bảo chân chính.
- Vậy thì đừng lề mề nữa, chỉ đường a.
- Là ngươi muốn dừng lại tốt hay không tốt.
- Không cùng ngươi chấp nhặt, chạy đi.
- Ai muốn chấp nhặt một kẻ giống như ngươi, này, làm rõ tình hình, là ta đang mang ngươi tìm kho báu, ta là ân nhân của ngươi, có phải ngươi nên có một thái độ thân thiện không?
- Chẳng may ngươi lòng dạ không tốt, muốn hãm hại ta thì sao? Chờ tìm được kho báu ta lại hảo hảo cảm tạ ngươi.