- Tần Mệnh, ngươi hết thuốc chữa! Ta vô cùng hoài nghi Yêu Nhi sao lại bị ngươi cổ đầu độc rồi a. Chúng ta đến đây phân biệt, ngươi làm ngươi lịch luyện của ngươi, ta khám phá kho báu của ta.
- Được, gặp lại sau, nếu thật sự tìm được bảo tàng, ta sẽ cảm tạ ngươi.
Tần Mệnh mở rộng cánh, vọt vào rừng rậm sâu thẳm.
- Vĩnh viễn không gặp lại!!
Đường Ngọc Chân thở phì phì ngồi trên Hắc Minh Huyết Luyện Hổ, trong lòng oán hận thăm hỏi Tần Mệnh.
Hắc Minh Huyết Luyện Hổ rất mờ mịt, rốt cuộc còn đi không đi?
- Ồ? Có vẻ như có gì đó không đúng. Hắn ta nói... Nếu thực sự tìm thấy kho báu? Hắn ta đi tìm kho báu à? Nhưng hắn không có bản đồ.
Đường Ngọc Chân bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, Tần Mệnh vừa rồi là cố ý tiến lại gần xem bản đồ của ta? Hắn nhớ tất cả bản đồ à? Đáng ghét! Đáng ghét! Thật xảo quyệt!
Đường Ngọc Chân vội vàng thúc giục Hắc Minh Huyết Luyện Hổ:
- Đuổi theo, mau đuổi theo hắn!
Tần Mệnh dừng lại ở phía trước, từ trong không gian xoay ngón tay lấy ra một tấm da thú, căn cứ vào trí nhớ trong đầu cẩn thận miêu tả, chuẩn bị tự mình đi bảy chỗ thám hiểm. Chỉ chốc lát sau, phía sau truyền đến thanh âm Hắc Minh Huyết Luyện Hổ chạy như điên, còn có Đường Ngọc Chân thở phì hô thét chói tai:
- Tần Mệnh! ngươi tên hỗn đản này, đứng lại cho bổn công chúa!
Bên cạnh vừa vặn có mấy tân binh đi ngang qua, nghe vậy thì kinh ngạc nhìn xung quanh. Công chúa? Công chúa hoàng thất đến Huyễn Linh Pháp Thiên?
- Tần Mệnh! Ngươi hỗn đản! Ngươi dám bắt nạt ta, ngươi dám bắt nạt công chúa hoàng thất, lá gan ngươi thật lớn!
Đường Ngọc Chân bị Tần Mệnh liên tiếp trêu chọc làm cho tức giận, đuổi theo chính là một trận quở trách, bộ dáng thở phì phì hình như là chịu bao nhiêu ủy khuất. Nàng hun đúc dáng vẻ công chúa gần hai mươi năm, hôm nay có thể xem như bị Tần Mệnh giày vò không còn.
- Ngươi tự mình đưa tới cửa, ta cũng không ép buộc ngươi.
Tần Mệnh nhún nhún vai, cười ha hả xông về phía trước.
- Ngươi đứng lại cho ta ! Xảo quyệt! Gian lận! Ngươi không biết xấu hổ!
Đường Ngọc Chân cưỡi Huyết Luyện Hổ đuổi theo.
Mấy tân binh kia nhìn từ xa.
- Vị công chúa nào?
- Xinh đẹp như vậy, chẳng lẽ là Ngọc Chân công chúa?
- Ngọc Chân, Ngọc Sương hai vị công chúa tựa như một khuôn khắc ra, ai phân biệt được rõ.
- Một đóa băng liên một đóa hoa tulip, bộ dáng giống nhau, khí chất bất đồng. Nếu thật sự là một trong hai vị các nàng, khẳng định là Ngọc Chân công chúa.
Tần Mệnh khi dễ công chúa?
Tự mình đưa tới cửa?
Lời này sao lại nghe được sao lại mập mờ như vậy, không phải là Tần Mệnh làm gì công chúa rồi đấy chứ?
Bọn hắn trao đổi ánh mắt, gật đầu thật sâu, có khả năng!
- Tần Mệnh làm gì Ngọc Chân công chúa rồi, gạo nấu thành cơm, ép buộc hoàng thất thông gia?
- Chỉ cần thông gia, hoàng thất sẽ cân nhắc thay đổi thái độ đối với Bắc Vực.
- Bản thân sướng rồi, kiếm được tiện nghi, còn bảo vệ Bắc Vực, một chiêu này tuyệt diệu a, phù hợp với Tần Mệnh hung tàn.
- Vừa tuyệt vừa tàn nhẫn, đáng thương cho công chúa điện hạ của chúng ta nha.
Không lâu sau, bọn họ đụng phải đội ngũ khác, nhịn không được liền kích tình bành trướng nói chuyện đặc biệt, Tần Mệnh lại làm một chuyện tàn nhẫn, đã làm gì công chúa kia rồi!
..................
Lúc Tần Mệnh đi tới Cửu Quỷ Sơn, quả nhiên là tụ tập rất nhiều người, đang ở trên chín ngọn núi nguy nga tìm kiếm qua lại, cũng dẫn tới rất nhiều Linh Yêu hung cầm hung mãnh, phục kích những tân binh thám hiểm này.
Chín ngọn núi khổng lồ giống như chín người khổng lồ che trời, đứng sâu trong rừng mưa mênh mông, đỉnh núi mấy ngàn thước cắm thẳng lên trời, nguy nga hùng vĩ, nơi đó mây mù cuồn cuộn, che khuất hơn phân nửa ngọn núi, trên núi cao ẩn hiện hào quang dị sắc, có chút là linh quả thành thục, có chút là bí cảnh kỳ diệu, có chút là Linh Yêu cùng tân binh chém giết.
Khoảng cách giữa chín ngọn núi đều là ngàn thước, có như là tuấn mã lao nhanh, có giống như gấu lớn khổng lồ gầm thét, có giống như cự kình đạp sóng, tạo hình hoàn toàn không giống với núi non bình thường, thật làm cho người ta hoài nghi trong những ngọn núi này có phải phong ấn cái gì hay không. Hơn nữa trong phạm vi hơn mười dặm chín ngọn núi lớn trấn thủ, linh lực vô cùng nồng đậm, giống như một trận pháp khổng lồ, dẫn dắt linh lực hội tụ về phía này, thế cho nên sinh trưởng ra rất nhiều linh túy thần kỳ, cũng hấp dẫn rất nhiều mãnh thú chiếm cứ ở chỗ này.
- Tần Mệnh? Ngươi cũng đến Cửu Quỷ Sơn tìm bảo vật à?
Có một đội ngũ ngoại vực từ xa chạy tới, xa xa liền chào hỏi Tần Mệnh. Bọn họ gặp mặt trong Bá vương phủ, đoạn thời gian trước cũng từng trợ giúp Tần Mệnh nghênh kích Tiết Thiền Ngọc cùng đội ngũ Trung Vực, không tính là quen thuộc, nhưng ít nhất cũng quen biết.
- Ta đến thử vận khí.
Tần Mệnh cười gật đầu.
- Nghe nói linh lực Cửu Quỷ Sơn mấy ngày gần đây vô cùng dị thường, giống như là có linh bảo gì đó muốn xuất thế, hấp dẫn rất nhiều người tới đây. Chúng ta đi trước, nếu thật sự xuất hiện bảo bối, người nhà chúng ta ngàn vạn lần đừng đánh nhau.
Tráng hán dẫn đội cười sảng khoái, hàm súc đưa ra thái độ.
- Tất nhiên! Mời!
- Đợi lát nữa gặp lại.