Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 497 - Chương 497 - Xấu Hổ (1)

Chương 497 - Xấu hổ (1)
Chương 497 - Xấu hổ (1)

Tráng hán mang theo đội ngũ xông vào rừng Cửu Quỷ Sơn phía trước, bọn họ đều rất ăn ý không hỏi nữ tử bên cạnh Tần Mệnh là ai. Mỹ nữ xứng với anh hùng mà, mỹ nữ bên cạnh Tần Mệnh cho tới bây giờ đều không ít, người này hình như càng có hương vị, tôn quý ưu nhã, khí chất bất phàm.

Chậc chậc, nhìn diễm phúc của người ta, hâm mộ a.

Đường Ngọc Chân nói:

- Ngươi hình như rất được người tôn kính a.

- Người tốt, không có cách, ghen tị?

- Ít tự kỷ, bọn họ là sợ ngươi!

- Ghen tức. Họ không chào hỏi ngươi, không khen ngươi đẹp, trong lòng ngươi không thoải mái?

Đường Ngọc Thật hừ một cái:

- Bổn công chúa sẽ để ý cái này?

Tần Mệnh nhìn về phía Cửu Quỷ Sơn mây mù lượn lờ phía trước, có thể cảm nhận được năng lượng dao động kịch liệt, trên đỉnh mấy ngọn núi lớn còn có hào quang mãnh liệt, ngay cả tầng mây thật dày cũng nhiễm ra màu sắc:

- Nơi đó hình như thật sự có linh bảo sắp xuất thế.

- Chúng ta mau đi Thố Nhi Tuyền, nếu như nơi này thật sự có, nơi đó sẽ có tốt hơn.

Đường Ngọc Chân thúc giục Tần Mệnh, vậy mà lại đến đúng rồi! Chắc chắn sẽ có một vụ thu hoạch!

- Thật trùng hợp như vậy sao? Trước kia sao không có phản ứng, bây giờ mới có phản ứng.

- Ngươi không phát hiện sao, lúc này Huyễn Linh Pháp Thiên toàn diện mở ra, hình như là sinh ra ảnh hưởng đặc thù gì đối với phiến tiểu thế giới này, linh bảo bị đánh thức so với trước kia nhiều hơn rất nhiều. A, đúng rồi, ngươi thật sự không phát hiện ra, ngươi hơn một tháng chỉ lo triền miên cùng Tiết Thiền Ngọc.

- Công chúa, ngươi hiểu triền miên có nghĩa là gì không?

- Biết a.

- Giải thích xem.

- Chính là nam nữ... Tần Mệnh, ngươi lưu manh!

Thố Nhi Tuyền nằm cách Cửu Quỷ Sơn mười dặm về phía đông, trên bản đồ nhìn rất gần, đi lên thật không gần.

Tuyền Trì diện tích không tính là lớn, cũng chỉ rộng trăm thước, trong suốt thấy đáy, ngay cả cá bơi bên trong cũng thấy rõ ràng, quanh năm gợn sóng yếu ớt, cho dù không có gió không có thứ gì khác đụng vào, vẫn là gợn sóng không ngừng.

Tần Mệnh đứng bên bờ suối, ngưng mi quan sát. Ở bên này nhìn một chút, lại đến bên kia nhìn một chút, cuối cùng giương cánh bay lên bầu trời nhìn xuống, nhưng ngoại trừ chút ít rung động cổ quái kia, hắn thật sự không nhìn ra cái gì đặc thù. Đúng rồi, còn có một nơi đặc biệt, xung quanh vô cùng tươi mát sạch sẽ, cảnh sắc duy mỹ giống như là hoa viên tỉ mỉ phác họa.

- Thố Nhi Tuyền! Thố Nhi Tuyền!

Tần Mệnh chậm rãi rơi trở lại trong cốc, ngưng mắt trầm tư.

- Có chuyện gì vậy? Ngươi thấy có vấn đề gì à?

Đường Ngọc Chân cũng là lần đầu tiên tới, trước kia đều là cùng tỷ tỷ nghiên cứu trên bản đồ, cầm sử sách lật xem điều chứng.

- Có một vấn đề.

Tần Mệnh trầm ngâm.

- Hỏi! Tư liệu bảo tàng Cửu Quỷ Sơn là ta chủ yếu phụ trách điều tra, ta đối với nó rất hiểu rõ.

Tần Mệnh nhìn xung quanh, lại nghiêng phương hướng đánh giá Thố Nhi Tuyền:

- Tại sao nó lại gọi là Thố Nhi Tuyền.

- Ta đặt tên.

Đường Ngọc Thật rất nghiêm túc trả lời.

- Ngươi đặt?

- Đúng vậy. Có dễ nghe không?

- Cũng bởi vì dễ nghe? Không có ý nghĩa đặc biệt?

- Không có, ta cảm thấy dù sao cũng có một cái tên, thỏ a, thật dễ nghe.

Tần Mệnh mặt đầy hắc tuyến, thiệt thòi ta nghiên cứu nửa ngày.

- Ngươi dựa vào cái gì mà nhận định nơi này có bảo tàng?

- Ngươi cũng đã nói, càng bắt mắt, càng có thể là thủ thuật che mắt. Cửu Quỷ Sơn nhiều năm như vậy cũng không có ai dò được bảo tàng, chứng tỏ mục đích tồn tại của nó là hấp dẫn ánh mắt, bảo tàng chân chính ở nơi khác. Ta đã xem xét rất nhiều tài liệu, nghiên cứu bản đồ một cách cẩn thận, đây là nơi có khả năng nhất.

Tần Mệnh ngưng mi nhìn Đường Ngọc Chân, càng nhìn mày càng nhíu chặt.

- Ngươi đừng nhìn chằm chằm vào ta, được chứ?

Đường Ngọc Thật bị hắn nhìn rất không được tự nhiên, tương lai ta có thể sẽ là em vợ ngươi a!!

- Ngươi rốt cuộc có đáng tin cậy hay không!

Tần Mệnh hiện tại thật sự có chút hoài nghi.

- Ngươi có thể không tin ah, ta cầu xin ngươi tin sao?

Đường Ngọc Chân hừ một cái.

Tần Mệnh đi vòng quanh Thố Nhi Tuyền vài vòng:

- Trong này có nguy hiểm không?

- Nếu thật sự có bảo tàng, bên trong nhất định sẽ rất nguy hiểm. Ngươi định làm thế nào?

Tần Mệnh tung người xông vào trong suối, nước suối lạnh lẽo, nhịn không được mà giật mình, không phải lạnh, mà là rét lạnh!

Nước suối vô cùng trong suốt, có thể nhìn thấy lớp bùn đá phía dưới, cũng có thể nhìn thấy cỏ nước đung đưa, nhưng độ sâu thực tế của nó so với nhìn thấy sâu hơn rất nhiều, Tần Mệnh lặn hơn trăm mét, còn chưa chìm xuống đáy hồ. Bơi lên lại, hắn bỗng nhiên có loại tâm hoảng khó hiểu, xung quanh tất cả đều là nước, nước lại đều là tĩnh lặng, ngoại trừ rất ít cá bơi bên trong, vô thanh vô tức bơi tới bơi lui, cơ hồ nhìn không thấy vật sống khác, nhìn lên trên, mặt hồ phảng phất ngay trước mắt, nhìn xuống, đáy hồ lại ở dưới chân, nhưng trong lòng hắn rõ ràng, khoảng cách thực tế ít nhất trăm thước.

Chính xác thì nơi này cái là gì?

Tần Mệnh chăm chú nhìn xung quanh, vùng ven suối có thể thấy rõ ràng, cách đó không xa, giống như trong tầm tay, bao trùm cỏ nước thật dày, đứng yên bất động. Hắn chần chờ một lát, chuẩn bị tiếp tục lặn xuống, xem có thể chạm vào đáy hồ hay không.

Bình Luận (0)
Comment