Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 498 - Chương 498 - Xấu Hổ (2)

Chương 498 - Xấu hổ (2)
Chương 498 - Xấu hổ (2)

Nhưng đúng lúc này, cả tòa suối đột nhiên run lên dữ dội, cuối cùng xé rách ra khe hở dày đặc, từng đám bọt nước rậm rạp phun ra, trong nháy mắt liền tràn ngập cả đáy hồ.

Không tốt!

Tần Mệnh kinh hãi, toàn tốc xông lên, nhưng vẫn bị bóng nước nhấn chìm.

May mắn thay, bóng nước không có nguy hiểm như hắn ta tưởng tượng, cũng không làm tổn thương hắn.

Phốc!

Tần Mệnh lao ra khỏi hồ nước, vỗ cánh bay lên trời, theo bản năng muốn vung nước trên người, sợ là kịch độc gì đó. Thế nhưng, sau một khắc ánh mắt hắn toàn bộ bị tiếng vang lớn cùng hà huy hấp dẫn.

Cách đó mười dặm, phương hướng Cửu Quỷ Sơn, mây mù trên cao đang kịch liệt cuồn cuộn như sông lớn dữ dội, chín cột sáng từ sâu trong chín ngọn núi bạo phát ra, đánh về phía tầng mây, khuấy đến tầng mây giống như sôi trào.

Đột nhiên kịch biến dẫn đến địa chấn ngoài sức tưởng tượng, khe hở rậm rạp từ dưới chân núi vỡ ra, lan tràn về phía rừng rậm xa xôi, bao trùm phạm vi hơn mười dặm, từng khe nứt phun ra bụi mù kinh người, giống như sóng lớn phóng lên trời, rất nhiều cây lớn đều bị khe nứt đột nhiên nuốt chửng, rất nhiều chim muông đua nhau chạy trốn.

Lấy Cửu Quỷ Sơn làm trung tâm, rừng mưa trở thành một cuộc bạo loạn!

Trong nháy mắt, chín ngọn núi lớn hoàn toàn bị cường quang bao phủ, từ xa nhìn lại, giống như chín tòa thần sơn, thần bí mà tráng lệ, trùng kích thị giác, cũng rung động lòng người.

- Bảo tàng xuất thế?

Tần Mệnh kinh ngạc, trách không được đáy suối đột nhiên vỡ vụn, lại dâng lên vết bong bóng nước, đây là do trận động đất liên lụy.

- Nhìn chằm chằm Thố Nhi Tuyền! Chắc chắn có kho báu tốt hơn ở đây!

Đường Ngọc Chân hoàn hồn, lo lắng nhắc nhở Tần Mệnh. Nàng tin tưởng vững chắc nơi đó là thủ thuật che mắt, nơi này mới là bảo tàng chân chính.

Tần Mệnh đang muốn xông về Cửu Quỷ Sơn, chần chờ một lát, vẫn ở lại, vừa chú ý phương hướng Cửu Quỷ Sơn, vừa ngưng mi nhìn chằm chằm tuyền trì.

Tiếng nổ kịch liệt vang vọng khắp thiên địa, thanh động rừng mưa, trong rừng rậm phạm vi mười dặm tràn ngập các loại khe nứt, tất cả mãnh thú phi điểu đều hoảng sợ chạy trốn, mà càng thêm cường hãn mãnh liệt, tân binh thì không để ý nguy hiểm hội tụ về phía Cửu Quỷ Sơn, trong ánh mắt tất cả đều là tham lam cùng mừng như điên.

Cửu Quỷ Sơn nở rộ ánh sáng chiếu rọi thiên địa, hiện ra tầng mây mênh mông.

Sâu trong rừng mưa có mấy khí tức đặc biệt cường hãn bị đánh thức.

Đầu tiên là Địa Long như núi rừng, phát ra tiếng gầm thé như kim loại, tựa như xuyên kim liệt thạch, rung động quần sơn, kinh đến rất nhiều Linh Yêu thống khổ ai kêu, nhao nhao chạy trốn. Nó run lắc thân hình nguy nga, cất bước nặng nề tiến về phía Cửu Quỷ Sơn, không ngừng gào thét, xua đuổi mãnh cầm xung quanh, thậm chí dễ dàng đập nát một ngọn núi cao ngàn mét, mang theo bụi mù, tăng tốc tiến vào.

Một con hung cầm từ trong dòng sông xa xôi hiện thân, phóng lên trời, cuốn lên bầu trời lạnh lẽo, giống như là một lớp băng tinh tầng mây, tiến về phía trước, ven đường rơi xuống hàn khí vô tận, nhiệt độ trong rừng mưa đột nhiên giảm xuống hơn mười độ, rất nhiều cây cối trong nháy mắt đóng băng, rất nhiều mãnh tú nhỏ yếu chưa kịp chạy trốn đã bị đông kết.

Hơn mười con hùng sư cường hãn trong rừng mưa xông thẳng vào, tràn ngập quang mang ngập trời, khi tới gần Cửu Quỷ Sơn, chúng nó thế nhưng lại rời khỏi mặt đất, đạp không mà đi, chạy về phía tầng mây, nhào về phía một ngọn núi khổng lồ trong Cửu Quỷ Sơn tương tự như hùng sư.

Càng ngày càng nhiều hung thú cường hãn mãnh liệt bị bừng tỉnh, đều dùng tốc độ kinh người xông về phía Cửu Quỷ sơn, điều này cũng kinh lui rất nhiều kẻ khác muốn nhúng chàm Cửu Quỷ sơn. Nhưng các tân binh đều không buông tha, ánh mắt cuồng nhiệt chú ý đến dãy núi kịch biến, chờ đợi dị bảo lâm thế.

Tần Mệnh cũng có chút nhịn không được, biến cố lan rộng xa xôi thật sự là quá mê người, mà Thố Nhi Tuyền phía dưới ngược lại lại đang dần dần an tĩnh, ngay cả bọt nước cũng càng ngày càng ít.

- Chờ một chút! Chờ một chút!

Đường Ngọc Chân tin tưởng vững chắc phán đoán của mình, khẩn trương nhìn chằm chằm Thố Nhi Tuyền.

- Cẩn thận!

Tần Mệnh đột nhiên từ trên cao lao xuống, ôm lấy Đường Ngọc Chân nhào tới rừng rậm phía trước, thuận tiện mạnh mẽ kéo theo Hắc Minh Huyết Luyện Hổ, lực lượng cực lớn, trực tiếp nhấc nó bay lên cao.

Sau một khắc, một đàn muỗi hút máu trong suốt ùn ùn lao tới, cách rất xa chúng gần như là trong suốt tàng hình, khoảng cách gần mới có thể nhìn thấy chúng đáng sợ, mỗi con đều có to như bàn tay, miệng thật dài vừa nhọn lại sắc bén cuốn lên, giống như cái móc ngược bén nhọn, số lượng chúng khổng lồ, vòe vèo bay qua.

Mấy thứ này thực lực cá nhân không mạnh, nhưng số lượng quá lớn.

- Ngươi đè lên ta rồi.

Đường Ngọc Chân xấu hổ tức giận đẩy Tần Mệnh ra.

- Ngươi thật sự xác định trong đó có kho báu?

Tần Mệnh lại hoài nghi.

- Đương nhiên, ta đã nghiên cứu hai năm.

Đúng lúc này, chín ngọn núi lớn toàn bộ phát sinh biến đổi lớn, chúng nó từ giữa nứt ra, giống như là có thần binh khoáng thế nào đó, từ trên trời mà xuống, đem chúng chém thành hai nửa, bụi đất giống như núi lửa ầm ầm phun mỏng, xông vào trong tầng mây trên cao, ngay sau đó bên trong mỗi ngọn núi đều lao ra chín mảnh cường quang, đánh về phía bầu trời, lại tản ra các phương hướng khác.

Bình Luận (0)
Comment