- Là binh khí?
- Đúng vậy! Binh khí! Nhất định là kỳ binh khoáng thế!
- Yên lặng hơn một ngàn năm, rốt cục cũng hiện thân.
- Ha ha, cướp a!
Đám người oanh động, tranh nhau xông ra ngoài.
- Ngao rống!
Đám Linh Yêu cường hãn dẫn đầu xuất thủ, Địa Long, đàn sư tử, vân vân... đều bắt được một chuôi trong thời gian thứ nhất, chúng nó thực lực cường hãn, ra tay vừa nhanh vừa chuẩn, mạnh mẽ kéo đến chỗ mình.
Một thanh binh khí xông về phía Tần Mệnh bị mãnh liệt mạnh mẽ cướp đi, mang theo xông lên tầng mây, xa xa rời đi, không có bất kỳ lưu luyến nào. Nhưng vẫn có ba thanh thần binh vọt vào rừng mưa, đảo mắt biến mất không thấy. Tất cả tân binh đều nhìn chằm chằm vọt tới chúng nó, cả người đều nóng lên, bày ra tốc độ nhanh nhất của mình, không quan tâm mãnh liệt lao về phía trước.
Những binh khí này khẳng định là chí bảo, chỉ cần có thể đạt được một chuôi, chính là thiên đại cơ duyên. Từ đó một bước lên bầu trời, cuộc sống hạnh phúc.
Sau khi chín thanh cường binh tản ra, Cửu Quỷ Sơn nhanh chóng ảm đạm, bụi đất rơi đầy trời, đá vụn ầm ầm rơi xuống, không có bất kỳ hào quang dị sắc nào nữa, thật giống như mất đi linh tính. Chỉ có khe nứt dữ tợn bổ ra từ giữa chín ngọn núi lớn vẫn còn dư chấn rung động lúc trước.
Tần Mệnh cùng Đường Ngọc Chân nhìn một lát, lại nhìn chằm chằm tuyền trì.
- Không có động tĩnh?
- Chờ một chút!!
- Nó rốt cuộc có gì đặc biệt?
- Phương viên mười dặm, chỉ có như vậy một dòng suối trì, ngay cả sông cũng ở phụ cận đổi hướng, khẳng định là có nguyên nhân.
- Đại tye, không phải tất cả địa mạo biến hóa đều có nguyên nhân, rất nhiều là trùng hợp.
- Ngươi gọi ai là đại tỷ, ta trông lớn hơn ngươi? Bổn công chúa còn trẻ.
..................
- Còn chưa có động tĩnh?
- Chờ một chút!
- Đại tỷ, trời tối rồi.
- Ừm... Cái này... Chờ một một chút...
..................
- Thật yên tĩnh, ta không ôm hy vọng.
- Chờ một chút! Tin tưởng vào phán đoán của ta, ta đã nghiên cứu nó trong hai năm.
..................
- Này, tỉnh lại, trời sáng rồi.
..................
- Đại tỷ, giữa trưa...
..................
Tần Mệnh bị Đường Ngọc Chân lôi kéo chờ đến chạng vạng ngày thứ hai, ngay cả đám tân binh điên cuồng cướp ba thanh binh khí cũng tản ra, Thố Nhi Tuyền vẫn không có động tĩnh gì, Tần Mệnh nhiều lần xâm nhập vào tuyền trì, thậm chí không tiếc chìm xuống đáy hồ, cũng không phát hiện ra cái gì dị thường.
Tần Mệnh từ bỏ, Đường Ngọc Chân xấu hổ.
- Công chúa điện hạ, chúng ta thay đổi cái tiếp theo?
Tần Mệnh ở trong lòng an ủi mình còn có sáu bảo địa khác, tóm lại sẽ có hai ba cái thu hoạch chứ?
- Đổi cái kế tiêos, Tuyết Liên cốc! Tuyết Liên cốc là tỷ tỷ ta tự mình điều tra, tin tưởng ta, nơi đó nhất định sẽ có thu hoạch.
Đường Ngọc Chân thúc giục Hắc Minh Huyết Luyện Hổ nhanh chóng lên đường, hai má ngọc nhuận trắng nõn nổi lên ửng đỏ xấu hổ.
- Cái tên Tuyết Liên Cốc là ai đặt ra?
- Tỷ tỷ ta!
Tần Mệnh lập tức có dự cảm không tốt.
- Dễ nghe không?
- Vậy bên trong có cái gì?
- Rất có thể là nơi năm đó Tuyết Lâu lâu chủ ngã xuống.
Trước khi trời tối, bọn họ chạy tới Tuyết Liên cốc trong miệng Đường Ngọc Chân, nằm ở rìa rừng mưa phía bắc, xung quanh bốn mùa như xuân, xanh biếc dạt dào, phong cảnh tú mỹ, chỉ có những ngọn núi phong tuyết phiêu phiêu, gió lạnh dựng đứng, tuyết trắng phiếm ra ánh sáng lạnh lẽo. Do hoàn cảnh đặc biệt, nó đã thu hút rất nhiều tân binh vào bên trong khám phá.
- Tất cả các tàng vật trên bản đồ của ngươi đều là loại nơi chỉ cần không mù mắt cũng có thể nhìn ra bất thường sao?
Dự cảm xấu trong lòng Tần Mệnh lại tăng thêm.
- Tất cả họ đều đang tìm kiếm một cách mù quáng, còn chúng ta có mục tiêu. Đi với ta, có một hang động bên trong, ẩn dưới vách đá.
Đường Ngọc Chân mang theo Tần Mệnh đi vào bên trong, thiếu chút nữa lạc đường trong núi tuyết mênh mông, buổi sáng ngày hôm sau mới tốt xấu gì cũng tìm được sơn động nàng chỉ, nằm ở vị trí sườn vách núi.
Kết quả nơi đó đã có tân binh ra vào, còn có rất nhiều người xếp hàng muốn đi vào thám hiểm.
- Còn đi vào sao?
Tần Mệnh bỏ cuộc.
- Đi vào!
Đường Ngọc Chân vẫn kiên trì.
Kết quả hai người ở bên trong đi vòng nửa ngày, cái gì cũng không phát hiện.
Khuôn mặt Đường Ngọc Chân nóng lên:
- Tiếp theo! Tiếp theo chắc chắn sẽ có một vụ thu hoạch! Tin ta đi!
Liên tiếp ba ngày, bọn họ dựa theo bản đồ tìm khắp ba tàng bảo địa khác, kết quả đều là không có thu hoạch.
Tần Mệnh trực tiếp bất đắc dĩ, Đường Ngọc Chân cũng xấu hổ muốn khóc.
- Trách ta! Tất cả đều là lỗi của ta!
Tần Mệnh cầm bản đồ ngồi trên mặt đất, dựa vào rễ cây thở dài.
- Không trách ngươi, làm sao có thể trách ngươi, đây đều là tỷ muội chúng ta nghiên cứu.
- Trách ta ngu dốt, tin vào ngươi a.
- Ngươi...
Đường Ngọc Chân thẹn quá hóa giận, phẫn nộ nói:
- Ngươi rốt cuộc có đi theo hay không? Còn hai cái nữa, ngươi có đi hay không.
- Rốt cuộc các ngươi nghiên cứu như thế nào? Có đầu óc hay không a.
- Nói như thế nào đây, bổn công chúa tài mạo song toàn, thông minh hơn người.
- Vậy ngươi nói xem, kho báu đâu? Tung bay trên bầu trời, hay là ẩn náu dưới lòng đất, hay là nhìn hai chúng ta dọa chạy đi?
Tần Mệnh rất bất đắc dĩ, làm mất thời gian.
- Chúng ta... Chúng ta cũng chỉ là có suy đoán mà, cũng không thể hoàn toàn đúng a.
- Đúng vậy, không để cho các ngươi hoàn toàn đúng a, nhưng ít nhất cũng đúng một cái a!