Tần Mệnh quan sát năm con rối, khôi lỗi đi ở phía trước cầm la bàn lại là một vị thiếu nữ, buộc tóc, nhu thuận đáng yêu, còn có loại cảm giác cổ linh kỳ quái, nàng đang quay đầu lại kỳ quái đánh giá bọn người Tần Mệnh.
Cảm giác của chủ nhân xuyên Âm Dương Tú khúc xạ lên người nàng, trong ý thức nhận định hai người không có uy hiếp, hơn nữa cần hữu hảo.
- Là rất trùng hợp, có thể đụng phải các ngươi.
Bạch Tiểu Thuần mặt mày như họa, tuấn mỹ tao nhã, mái tóc dài phiêu dật, mỹ cảm làm cho nam tử cùng nữ tử đều có thể say mê.
- Chúng ta đến đây để tìm kho báu, ngươi cũng vậy sao?
Tần Mệnh chủ động biểu lộ mục đích, thế nhân đều nói Bạch Tiểu Thuần nguy hiểm, vậy khẳng định sẽ không đơn giản như bề ngoài, loại người này hoặc là không trao đổi, hoặc là liền thẳng thắng.
- Kho báu trong hầm mộ?
Bạch Tiểu Thuần cũng không kinh ngạc, ngược lại cười khẽ. Ngay cả công chúa hoàng thất cũng tới nơi này, xem ra mình thật sự tìm đúng nơi, nơi này quả thật có mộ táng! Hắn hướng thiếu nữ xa xôi ý bảo, thiếu nữ gật đầu, tiếp tục gảy la bàn, dùng biện pháp của nàng du tìm kiếm ngôi mộ.
- Ngươi biết ở đây?
Ngọc Chân công chúa kỳ quái.
- Đi qua nơi này, phát hiện có chút cổ quái, liền dừng lại dò xét. Nơi này là...
- Mộ của Thái công Lôi Hoàng.
- Ồ?
Bạch Tiểu Thuần kinh ngạc nhướng mày nhỏ xinh đẹp, hắn chưa từng nghe qua cái tên này, nhưng một chữ ‘Hoàng’ cũng đủ để nói rõ rất nhiều vấn đề.
- Sao các ngươi biết nơi này có mộ?
- Rất nhiều cường giả trước khi chết sẽ lựa chọn bảo địa phong thủy làm mộ, hoặc là tự mình nghịch chuyển sơn hà, cải tạo phong thủy. Mục đích của họ là một số thông qua phong thủy để ảnh hưởng đến con cháu đời sau, một số là tìm mọi cách để che giấu nơi an nghỉ của họ. Bình thường tìm mộ tìm huyệt là xem phong thủy, xem xu thế sông ngòi. Nhưng nàng có một cách khác để tìm ngôi mộ được chôn cất trong hơn một ngàn năm.
Bạch Tiểu Thuần chỉ vào thiếu nữ đang điều tra phía trước.
- Biện pháp gì?
Đường Ngọc Chân hỏi ra miệng liền cảm thấy đường đột, bất quá Bạch Tiểu Thuần cũng không để ý, thản nhiên nói:
- Trừ phi là phương pháp mộ táng vô cùng cao thâm, hoặc là thiết lập bình chướng, mộ táng bình thường sẽ trong ngàn năm bởi vì địa mạo sơn hà thay đổi mà xuất hiện biến hóa yếu ớt, sơn hà xung quanh nơi chôn cất cũng sẽ bởi vì cường giả phía dưới cùng năng lượng linh bảo chôn cùng mà hun nhiễm ra khí tức đặc thù. Thời gian càng lâu, dấu hiệu này càng rõ ràng, nàng chính là tìm kiếm dấu hiệu này. Tất nhiên, mười lần chín lần sai, nhưng có thể nhìn thấy chính xác một lần sẽ có thu hoạch bất ngờ.
Đường Ngọc Chân lập tức cho Tần Mệnh một cái trợn trắng mắt, cười nhạo nói:
- Nhìn giác ngộ của người ta, mười lần chín sai đều không sao cả, chúng ta mới sai năm lần, ngươi liền một đường bực tức.
- Đại tỷ, hình như ta chưa từng nói cái gì đúng chứ?
- Ngoài miệng không nói, trong lòng tất cả đều là như vậy! Ngươi đây là lạnh lùng kháng nghị, càng thất vọng đau khổ hơn!
Tần Mệnh lười so đo với nàng, nhìn nữ tử dò xét phía trước, trong lòng rốt cục cũng sinh ra chút hy vọng, chẳng lẽ thật sự là mộ táng của Thái Công Lôi Hoàng?
Bạch Tiểu Thuần cười nhìn hai người, trong ánh mắt có chút dị mang lóe lên.
Không bao lâu sau, thiếu nữ phía trước ngồi xổm trong bụi cỏ, đè la bàn trên mặt đất, ngưng mi cảm thụ.
- Tìm thấy rồi! Dưới lòng đất một trăm trượng có một ngôi mộ!
Tất cả họ đều tụ lại với nhau:
- Phạm vi là bao nhiêu?
Thiếu nữ đứng dậy, khẳng định:
- Toàn bộ khu thảo nguyên, toàn bộ đều là!
- Các ngươi lui về phía sau, ta thử phá vỡ mặt đất.
Tần Mệnh hít thật sâu, kích động.
Không uổng công ta lãng phí lâu như vậy, bất kể là mộ thật hay là mộ giả, bên trong khẳng định sẽ có chút vật bồi táng .
Đường Ngọc Chân càng kích động, còn có chút không thể tin được. Thật sự để ta tìm được mộ của Thái Công Lôi Hoàng? Ta đang mơ à? Hạnh phúc đến quá đột ngột.
Tần Mệnh đang muốn ra tay, một vị khôi lỗi lại cười nhạt:
- Ta đến a.
Bạch Tiểu Thuần mang theo mọi người lui đến vùng ven cỏ, khôi lỗi kia quỳ xuống đất, cúi đầu, nhắm mắt lại, yên tĩnh một lát, hét nhẹ một tiếng, vùng cỏ rộng lớn kịch liệt run lên, giống như là bị lực lượng nào đó hung ác va chạm một chút, ngay sau đó bắt đầu xuất hiện tiếng xào xạc dày đặc, từng mảnh bụi đất bay lên trời, càng ngày càng nhiều, giống như hơi nước tụ tập trên cao, cả bãi cỏ rất nhanh tràn ngập bụi mù vô tận, toàn bộ đều là từ mặt đất bay lên.
Bùn đất nhanh chóng tan dâng lên, mặt đất thì dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được chìm xuống.
Không chỉ đất, ngay cả những tảng đá được chôn cất dưới lòng đất cũng tan chảy và biến thành bụi.
- Lực khống chế thật mạnh!
Tần Mệnh không thể không khen một tiếng, cỏ trong phạm vi mấy trăm thước toàn bộ bị phân giải, điều này cần phải có lực khống chế tinh diệu đến cực hạn đối với thổ nguyên lực.
- Hắn là đồng bọn mạnh nhất của ta.
Bạch Tiểu Thuần cười nhạt, không dùng từ khôi lỗi, mà là dùng đồng bọn.
Cát bụi cuồn cuộn không ngừng hội tụ trên bầu trời, sau đó di chuyển phiêu lạc vào trong rừng rậm, không đến nửa nén hương, vùng cỏ trải dài mấy trăm thước ngoại trừ chỗ hắn ngồi xổm, còn lại toàn bộ chìm xuống dưới trăm thước, ở sâu trong hố lớn dần dần hiện ra một tòa tế đàn khổng lồ, chiếm cứ vị trí đáy hố của cả một cái hố lớn, nó vô cùng yên tĩnh, không có bất kỳ năng lượng ba động nào, ngoại trừ tạo hình có chút cổ quái, nhìn không ra những dị thường khác, mặt ngoài tế đàn có rất nhiều cửa động, giống như là cửa sổ của vô số gian phòng, tối đen như mực không ánh sáng.