- Thật sự là mộ của Thái Công Lôi Hoàng sao?
Đường Ngọc Chân khẩn trương lại chờ mong, hoàng thất tìm kiếm lâu như vậy cũng không tìm được, thế nhưng lại bị ta phát hiện?
Đám người Tần Mệnh đang muốn nhảy vào hố sâu, Hắc Minh Huyết Luyện Hổ lại đột nhiên phát ra tiếng hổ gào uy nghiêm, giận dữ nhìn phía trước.
Trong rừng đang đi ra hơn mười con hùng sư màu vàng, xếp thành hàng ở rìa hố sâu, trên lưng hùng sư toàn bộ ngồi một ít thiếu nam thiếu nữ, y phục nhiễm máu.
Người tới là đội ngũ Thánh Đường, dẫn đội chính là đệ tử Thánh Viêm, Diệp Giang Ly.
Diệp Giang Ly cũng rất bất ngờ, lại ở chỗ này đụng phải Tần Mệnh, Bạch Tiểu Thuần, còn có... Đó là công chúa Ngọc Chân?
- Bên ngoài đồn đãi Tần Mệnh lăng nhục Ngọc Chân công chúa, xem ra là thật.
Trong đội ngũ Thánh Đường có người thì thầm, mới đầu không có ai tin tưởng, Tần Mệnh dù có to gan thế nào cũng không dám khi nhục công chúa, nhưng không nghĩ tới hai người lại thật sự ở cùng một chỗ.
Diệp Giang Ly mím chặt đôi môi đỏ mọng, mơ hồ có thể nghe được tiếng cắn răng của hắn, ánh mắt trở nên vô cùng âm hàn. Cặp song sinh công chúa của hoàng thất là mục tiêu mà rất nhiều quý tộc quý tộc thế gia ngưỡng mộ, nhất là các thiên tài đỉnh cấp trong Thánh Đường, bởi vì từ xưa đến nay công chúa hoàng thất bình thường đều gả cho những người này, cho nên phàm là người có địa vị có năng lực đều sẽ chờ mong cùng hoàng thất thông gia, không chỉ có thể ôm được mỹ nhân trở về, cũng có thể mượn cơ hội này tăng lên địa vị của mình trong gia tộc.
Nhóm nữ tử mà bọn họ khát vọng nhất trong thế hệ mới, không phải Đường Ngọc Chân và Đường Ngọc Sương thì không còn ai, hơn nữa quan hệ song sinh cũng khiến cho rất nhiều người suy nghĩ lung tung, tràn ngập chờ mong.
Diệp Giang Ly cũng là một trong những người ái mộ công chúa, so với Đường Ngọc Sương lãnh ngạo, hắn càng thưởng thức Đường Ngọc Chân cao quý sáng sủa.
- Chúng ta có cần thay Ngọc Chân công chúa báo thù hay không?
Trong đội ngũ Thánh Đường nhỏ giọng nghị luận.
Diệp Giang Ly nhắc nhở họ:
- Công chúa bận tâm đến danh tiếng, đừng phô trương, chứ đừng nói đến những nói một cách đơn giản! Chúng ta coi như không biết, sau đó hung hăng giáo huấn Tần Mệnh cho ta.
Có người rất do dự:
- Ngay cả Tiết Thiền Ngọc cũng bại dưới tay Tần Mệnh, hắn trong ba mươi ba ngày tự tay chém giết gần sáu mươi vị cường giả Trung Vực . Chúng ta có thể không?
- Tần Mệnh là mượn lực lượng ngoại vực đùa giỡn thủ đoạn khác, hôm nay sẽ không có người đến giúp hắn. Đợi lát nữa nhìn ánh mắt ta làm việc, không cần có băn khoăn, xảy ra bất cứ chuyện ngoài ý muốn nào đều do ta gánh vác.
Diệp Giang Ly trong lòng nổi giận, ánh mắt càng lạnh.
- Diệp Giang Ly.
Bạch Tiểu Thuần đối với ai cũng nho nhã lễ độ, cách khoảng cách mấy trăm thước, hơi gật đầu.
Diệp Giang Ly gật đầu đơn giản, cưỡi kim sư đi về phía trước vài bước, nhìn xuống tế đàn khổng lồ sâu trong hố lớn.
- Đây là cái gì?
Các đệ tử Thánh Đường đều kỳ quái, dưới lòng đất làm sao có thể chôn cất tế đàn? Quy mô của tế đàn này cũng rất hiếm, tạo hình đặc biệt hơn.
Tần Mệnh nghiêng đầu hỏi Đường Ngọc Chân:
- Thánh Đường thuộc về hoàng thất? Ngươi có thể chỉ huy họ không?
- Sao, ngươi còn sợ Thánh Đường?
- Ngươi sẵn sàng chia sẻ kho báu với rất nhiều người?
Một câu nhắc nhở Đường Ngọc Chân, nàng hơi ngồi thẳng, uy nghi lộ rõ:
- Diệp Giang Ly, nơi này là chúng ta phát hiện ra, mời các người rời đi.
Diệp Giang Ly đang quan sát bọn họ, Tần Mệnh quay đầu nói một câu gì đó, Đường Ngọc Chân luống cuống, rõ ràng có thể cảm thấy Đường Ngọc Chân mất tự nhiên, phỏng đoán là bị Tần Mệnh uy hiếp. Hắn chẳng những không có phản ứng, ngược lại cưỡi hùng sư màu vàng tung người nhảy xuống hố lớn, nhào về phía tế đàn phía dưới.
- Bảo tàng nơi này tất cả đều là vật vô chủ, ai lấy được thuộc về người đó.
Các đệ tử Thánh Đường còn lại toàn bộ cưỡi kim sư nhảy xuống hố lớn, cố ý khiêu khích Tần Mệnh.
- Diệp Giang Ly! Đây là những gì mà chúng ta khó khăn mới có thể tìm thấy!
Đường Ngọc Chân quát mắng, liên tục tìm năm tòa bảo tàng đều tay không trở về, mất hết mặt mũi ở trước mặt Tần Mệnh, thật vất vả mới có thu hoạch, thế nhưng lại bị người khác mạnh mẽ nhúng tay vào, tố chất tốt đến đâu cũng nhịn không được.
- Ngăn cản bọn họ.
Bạch Tiểu Thuần thản nhiên hạ lệnh, mặt ngoài thờ ơ lạnh nhạt, đáy mắt chợt lạnh nhạt đi.
- Chờ một chút!!
Tần Mệnh ngăn cản Bạch Tiểu Thuần, hướng đội ngũ Thánh Đường phía dưới hô:
- Nơi đó là mộ của Thái Công Lôi Hoàng, vô cùng nguy hiểm, chúng ta có thể liên thủ, cùng nhau dò xét, như thế nào?
- Ngươi điên rồi sao! Sao lại nói với họ?
Đường Ngọc Chân sốt ruột, đây không phải là kích thích bọn họ độc chiếm sao?
- Thái Công Lôi Hoàng cái gì?
Đội ngũ Thánh Đường đã rơi xuống tế đàn, đều rất kinh ngạc, bọn họ chưa từng nghe qua cái tên này.
Thái Công Lôi Hoàng?
Diệp Giang Ly lại cả kinh, với tư cách là đệ tử Thánh Viêm, bí mật hắn hiểu rõ so với những người khác còn nhiều hơn. Thái Công Lôi Hoàng nghe nói là một cường giả chí tôn cấp Hoàng Võ cảnh, hơn nữa còn bỏ mạng trong Huyễn Linh Pháp Thiên, nhưng tìm nhiều năm nay cũng không có phát hiện gì, chẳng lẽ đây lại là mộ của Thái Công Lôi Hoàng?
- Rất đặc biệt sao?
Những đệ tử Thánh Đường khác chú ý tới sắc mặt Diệp Giang Ly.
- Nghe nói là Hoàng Võ cảnh!
- Cái gì?