Mọi người kinh hãi, sợ hãi càng kinh hỉ, đồng loạt nhìn tế đàn dưới chân, một cảm giác mừng như điên dâng lên trong lòng.
Tần Mệnh lớn tiếng quát lớn:
- Diệp Giang Ly, ta dễ nói dễ thương lượng, ngươi đừng cho mặt mũi không biết xấu hổ. Các ngươi lui về phía sau trăm thước, chúng ta bây giờ đi xuống, trước tiên nói trước, trước khi tìm được bảo bối, ai cũng không được ra tay với ai.
- Tản ra, hành động. Ngàn vạn lần chú ý an toàn, bất kể xảy ra chuyện gì, một nén nhang sau đi ra tập hợp, chia sẻ thông tin tại đợt hành động thứ hai .
Diệp Giang Ly phất tay hạ lệnh, so với việc thay Đường Ngọc Chân báo thù, hắn càng tham luyến thực lực. Loại cơ hội ngàn năm có một này, cho dù là mạo hiểm cũng phải có được.
Đệ tử Thánh Đường ba người một tổ, chia làm năm tổ, phân biệt xông vào năm cửa động khác nhau, đảo mắt biến mất không thấy.
Hoàng Võ cảnh? Là tồn tại vượt qua Thiên Võ! Phóng mắt nhìn khắp hoàng triều cũng không có cường giả cấp bậc như vậy a! Nếu như có thể có được truyền thừa lẻ tẻ, hoặc là bí bảo, tuyệt đối có thể làm cho bọn họ hưởng lợi vô cùng, thậm chí có thể thay đổi cả đời. Bọn họ cuồng nhiệt đè xuống sợ hãi nguy hiểm, cắn răng mang theo tinh thần một đầu đâm vào, hoàn toàn không để ý tới Tần Mệnh kêu gào.
- Nhanh, chúng ta đi động khẩu khác.
Đường Ngọc Chân sốt ruột muốn xông xuống.
Tần Mệnh ngăn cản nàng, bỗng nhiên cười:
- Ta vẫn luôn tin tưởng đối phó người không biết xấu hổ phải dùng thủ đoạn càng không biết xấu hổ. Phía dưới là mộ Thái Công Lôi Hoàng, không chừng có nguy hiểm gì, để cho bọn họ xông vào đi, chúng ta liền ở bên cạnh hố chờ, đi ra một tên bắt một tên, đi ra một đám bắt toàn bộ .
- Hả? Điều này... như vậy có phải rất xấu hay không? Người Thánh Đường không dễ chọc, ngươi làm như vậy sẽ chọc giận bọn họ?
Trước mắt Đường Ngọc Chân sáng ngời, rõ ràng động tâm, nhưng đội ngũ Thánh Đường phái tới Huyễn Linh Pháp Thiên ước chừng phái tới hơn năm mươi người, nhiều người thế mạnh, Tần Mệnh kẻ địch đã đủ rồi, lại chọc giận Thánh Đường, chẳng phải là càng phiền toái sao?
- Lúc ta đuổi giết Tiết Thiền Ngọc cũng giết mấy người của Thánh Đường, Tiết Thiền Ngọc cũng là đệ tử Thánh Viêm trong Thánh Đường.
Tần Mệnh cảm thấy không sao cả, nhún nhún vai, dưới tình huống bình thường gặp phải Thánh Đường có thể tránh thì tránh, nhưng bọn họ không biết tốt xấu gì cứ muốn đến khiêu khích, vậy thì không cần phải khách khí nữa.
- Ngọc Chân công chúa ngươi lui ra phía sau, đừng nhúng tay vào chuyện này, miễn cho rước tới hoàng thất cùng Thánh Đường mâu thuẫn. Yên tâm, chờ cướp được bảo bối, ta cùng ngươi chia đều.
Đường Ngọc Chân khẽ mím môi đỏ, liếc mắt nhìn Bạch Tiểu Thuần bên cạnh, cố ý nói:
- Chỉ có mình ngươi, có thể chú ý tới hết sao? Đám người Diệp Giang hơn chúng ta hơn mười người a.
Bạch Tiểu Thuần cười khẽ, lời này kỳ thật là nói cho ta nghe đi.
- Ác nhân coi như có ác nhân trừng phạt, hôm nay ta làm ác nhân.
Sau khi đám người Diệp Giang Ly xông vào tế đàn liền biến mất không thấy đâu, ngay cả thanh âm cũng không có, giống như bên trong có không gian rất sâu.
Tần Mệnh thì mở rộng cánh chim, nghiêm trận chờ đợi.
Bạch Tiểu Thuần cùng năm khôi lỗi của hắn đều tản đến phụ cận, mỗi người canh giữ một phương vị, chuẩn bị phục kích.
Đường Ngọc Chân lui về phía sau vào trong rừng rậm, có chút khẩn trương, càng có chút kích động. Nàng bỗng nhiên phát hiện mình cũng có một trái tim không an phận, hình như rất mong chờ được nhìn thấy cảnh Diệp Giang Ly bị lừa gạt.
Thời gian một nén hương rất nhanh đã trôi qua, có mấy đội ngũ tân binh đi qua gần đó, nhưng sau khi nhìn thấy Tần Mệnh cùng Bạch Tiểu Thuần đều lý trí lui đi, ngay cả ý nghĩ tới gần cũng không có, hai người này đều là nhân vật cực kỳ nguy hiểm, không muốn tiến đến cùng một chỗ, chúng ta vẫn là ít chọc đến.
Tần Mệnh kiên nhẫn chờ đợi, cười xấu xa, nhưng đợi nửa ngày, chờ tới không phải đám người Diệp Giang Ly bọn họ, mà là tầng mây trên cao đột nhiên tích tụ. Tế đàn khổng lồ vẫn yên tĩnh như vậy, không có xuất hiện bất kỳ dị thường nào, nhưng bầu trời vốn xanh thẳm lại đột nhiên mây mù cuồn cuộn, nhanh chóng tích tụ, phạm vi mở rộng với tốc độ kinh người, càng ngày càng rộng, cho đến khi nhìn không tới biên giới, cứ như cả khu rừng mưa đều bị tầng mây thật dày bao phủ, vả lại trong cơn cuồn cuộn kịch liệt càng ngày càng tối.
- Làm sao rồi?
Đường Ngọc Chân không khỏi dựa vào Tần Mệnh, có loại bất an thật sâu.
Trong rừng mưa, các tân binh đang xông vào tu luyện kinh ngạc ngẩng đầu, trước đó một khắc còn vạn dặm không mây, sao đột nhiên trời lại tối?
Vô số Linh Yêu đều bừng tỉnh vào giờ phút này, chúng nó đối với thiên nhiên dị thường mẫn cảm nhất, đột nhiên biến hóa khiến cho bất an thật sâu, ngay cả một số Linh Yêu cường hãn cũng ngừng lại tu luyện, nghiêm trọng nhìn trên cao.
Đám người Tần Mệnh cảm giác không sai, phạm vi mây đen bao phủ dùng tốc độ kinh người mở rộng, thế cho nên bao trùm mấy trăm dặm, bao phủ trên bầu trời rừng mưa, nhất là phạm vi tế đàn, mây đen đã dày đến trình độ làm cho người ta rung động, giống như là một ngọn núi mây nguy nga mênh mông đè lên bầu trời, không ngừng chìm xuống.
Nơi sâu nhất trong Huyễn Linh Pháp Thiên, rất nhiều khí tức yên lặng mà bí ẩn sâu kín thức tỉnh, cách bầu trời mây mênh mông, chăm chú nhìn rừng mưa sâu thẳm.
Khí tức của Thái Công Lôi Hoàng? Rốt cục cũng xuất hiện...