Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 505 - Chương 505 - Kịch Biến (2)

Chương 505 - Kịch biến (2)
Chương 505 - Kịch biến (2)

Tần Mệnh nhìn mây đen cuồn cuộn trên bầu trời, biểu tình ngưng trọng:

- Đám người Diệp Giang Ly đụng phải cơ quan gì sao?

Hắc áp lực giống như trời sắp sụp xuống, cảnh tượng kịch liệt cuồn cuộn giống như đại dương dưới bão táp, rừng mưa đều bao phủ trong bóng tối mê man, khắp nơi đều thổi lên gió lạnh, lay động cành cây, lá cây bay loạn đầy trời.

Ầm ầm!!

Trên tầng mây đột nhiên truyền đến tiếng sấm rền, một tia chớp xẹt qua trời đất.

- Lôi vân! Đây là lôi vân! Rời khỏi đây ngay, tìm một nơi trốn đi.

Sắc mặt Tần Mệnh vô cùng khó coi, Thái Công Lôi Hoàng đã chết mấy ngàn năm, như thế nào lại còn có thể dẫn đến thiên uy quy mô như vậy? Chẳng lẽ giống như chúng vương truyền thừa, còn có Tàn Hồn lưu lại bên trong.

Hắc Minh Huyết Luyện Hổ hoảng sợ gầm nhẹ, nó có thể cảm nhận được thiên uy đang nhanh chóng tích tụ trong lôi vân.

- Bọn người Diệp Giang Ly thì sao, còn không ra, chết ở bên trong rồi sao?

Đường Ngọc Chân bị mây đen nặng nề đè bẹp đến hô hấp không thông, không ngừng trấn an Hắc Minh Huyết Luyện Hổ đang xao động.

Bạch Tiểu Thuần khống chế năm khôi lỗi toàn bộ lui về xung quanh hắn, mặt ngưng trọng nhìn tế đàn bên trong hố lớn, bên trong vẫn rất yên tĩnh, không có bất kỳ dị thường nào, nhưng mây đen đầy trời càng ngày càng nặng nề, đã xuất hiện lôi điện sáng bóng, chạy tán loạn trong tầng mây đen tối.

- Đi a, chúng ta mau đi a, bảo mệnh quan trọng hơn.

Đường Ngọc Chân thúc giục bọn họ.

Tần Mệnh âm thầm cắn răng, đều đã bừng tỉnh mộ táng, chẳng lẽ cứ như vậy rút lui? Nhưng mây đen trên cao còn đang tụ tập, lôi điện càng ngày càng nhiều, có thể sụp đổ bất cứ lúc nào, đến lúc đó lôi vân tích tụ sẽ phô thiên cái địa đè xuống, muốn đi cũng không kịp.

- Tình huống gì?

Tiểu Quy bị đánh thức, từ trong cổ áo thò đầu ra nhìn tầng mây đen nghịt, nó lười biếng khó có được ngưng trọng:

- Lôi uy thật mạnh, đây là tôn đại thần kia bị đánh thức? Tiểu tử, ngươi gây ra tai họa gì? Thật không lo lắng, ngại bản thân sống lâu?

- Nơi này hình như là mộ của Thái Công Lôi Hoàng!

- Hoàng?

Tiểu Quy động dung, ngửa cổ nhìn Tần Mệnh:

- Thái Công Lôi Hoàng? Thượng cổ Thôn Lôi Thuật?

Tần Mệnh ngạc nhiên:

- Ngươi quen biết? Không phải là ngươi ngủ hàng ngàn năm sao? Hắn là một nhân vật hàng ngàn năm trước đây.

- Nó không phải là con người! Đó là cóc!

- A?

- Không đúng a, nó hẳn là ở cổ hải a, làm sao lại ở đây?

- Nghe nói là năm đó phiêu dương qua biển đoạt bảo, sau đó xui xẻo, vừa mới ra tay đã bị phong ấn.

- Ầm ầm!

Lôi vân tích tụ trên cao rốt cục cũng sụp đổ, tiếng nổ kịch liệt giống như bầu trời vỡ vụn, hàng ngàn vạn tia lôi điện giống như lôi xà gào thét, tranh nhau lao ra khỏi biển sấm, sấm sét đáng sợ chấn động không gian, như muốn nổ tung màng nhĩ người ta, ngay cả trái tim cũng hung hăng co lại theo. Trong nháy mắt khi biển lôi hàng lâm liền bao phủ phạm vi mấy dặm, mỗi tia lôi điện đều to lớn dị thường, giống như ẩn chứa thiên uy hủy diệt.

Ầm ầm!!

Một cây khổng lồ cao hàng trăm mét bị một tia sét đánh vỡ, giống như nghiền nát từ trên xuống dưới, rách rưới một đường, bốc cháy dữ dội. Một ngọn núi khổng lồ bị hơn mười tia lôi điện xuyên qua, bụi mù bay lượn, đá vụn xuyên thủng, phảng phất như có thể nghe thấy tiếng kêu rên rỉ của núi. Có một đám mãnh cầm hoảng sợ chạy trốn, lại bị lôi điện phô thiên cái địa tiêu diệt, trực tiếp đánh giết thành cặn bã, ngay cả lông vũ cũng không có rơi xuống, trực tiếp biến mất khỏi tầm mắt.

Đây mới chỉ là khởi đầu, sau luồng sấm sét thứ nhất, càng ngày càng nhiều lôi điện từ trong sấm triều phun ra, phạm vi càng ngày càng rộng, phóng mắt nhìn lại, phảng phất như toàn bộ khu rừng mưa đều bao phủ dưới biển sấm. Cường quang lôi điện kéo hắc ám, kịch liệt nổ vang rung động sơn hà, lôi uy hủy diệt vỡ vụn rừng mưa, liên tiếp dấy lên ngọn lửa. Tất cả Linh Yêu đều hoảng sợ chạy trốn, rất nhiều mãnh thú cường hãn đều trốn tránh, rừng mưa hoàn toàn loạn.

Đường Ngọc Chân không chịu nổi, đang muốn khống chế Hắc Minh Huyết Luyện Hổ rút lui. Trong tế đàn đột nhiên lóe lên ánh sáng màu vàng, đám người Diệp Giang Ly cưỡi kim sư liên tiếp lao ra cửa động, mỗi người đều vô cùng chật vật, cả người chồng chất vết thương, hơn nữa sắc mặt đều tái nhợt, giống như đã trải qua chuyện ngoài ý muốn đáng sợ gì đó, nhưng trên mặt mỗi người đều hiện ra sự mừng rỡ như điên, ôm rất nhiều bảo tàng, dùng bao phục ôm chặt lấy.

Diệp Giang Ly nắm một quả cầu thủy tinh to bằng nắm tay, bên trong giống như là có một mảnh sấm sét mênh mông, sấm chớp vang dội, cường quang chợt hiện, hắn cũng mừng như điên không thôi, tay đều đang run rẩy.

- Trời làm sao rồi?

Bọn họ vội vàng giấu kín bảo bối, nhìn mây đen cuồn cuộn lôi vân.

- Mang theo bảo tàng rời đi, theo sát ta, đừng tản ra.

Diệp Giang Ly hô to, mặc kệ nó, rời khỏi nơi này trước rồi nói sau.

- Vâng!!

Bọn họ đều cao giọng phụ họa, cảm xúc vô cùng kích động. Bên trong lại là quan tài, xung quanh sắp xếp rất nhiều bảo tàng, toàn bộ bị bọn họ cướp đoạt. Thời gian cấp bách không kịp nghiên cứu, nhưng với nhãn lực của bọn họ có thể phán định đều là trọng bảo hiếm thấy, đủ để bọn họ dùng phần đời còn lại để tìm hiểu.

Cơ duyên a, thiên đại cơ duyên.

- Tiểu tử, nhìn chằm chằm cái tên gia hỏa trên người hiện kim quang kia, đoạt lấy thủy tinh cầu.

Tiểu Quy rất nghiêm túc nhắc nhở Tần Mệnh.

Bình Luận (0)
Comment