Trong hố sâu.
Tần Mệnh đang cùng Diệp Giang Ly liều chết ác chiến, hắn không sợ Diệp Giang Ly, cho dù ngươi là nhân kiệt hoàng triều, đệ tử Thánh Viêm của Thánh Đường, nhưng Diệp Giang Ly được ăn cả ngã về không kéo chiến trường vào hố sâu, lại liên thủ mấy con Kim Sư khác liên tiếp rơi xuống phát động mãnh công, ngược lại đem Tần Mệnh vây ở dưới hố lớn.
Uy hiếp của thiên lôi, áp lực của hoàn cảnh khiến cho đám Kim Sư toàn bộ bị chọc giận, như phát điên đánh mạnh vào Tần Mệnh.
Năm con Kim Sư mãnh liệt dã man, quấn lấy Tần Mệnh không ngừng ác chiến, kim quang nóng rực đem toàn bộ đáy hố đều bao phủ.
- Giết hắn đi!
Diệp Giang Ly nắm lấy cơ hội thoát thân, hạ lệnh cho Kim Sư, dụng cả tay chân, trèo lên vách đá hố lớn điên cuồng xông lên trên.
Những Kim Sư này đều có huyết mạch Kim Diễm Thánh Sư, cuốn lấy Tần Mệnh dư dả.
Tốt nhất là đến mấy tia thiên lôi đánh chết Tần Mệnh, để cho ngươi cuồng, để cho ngươi kiêu ngạo, ngoan ngoãn chờ chết đi.
Nhưng...
Không đợi Diệp Giang Ly lao ra khỏi hố lớn, trong quang triều màu vàng phía dưới đột nhiên truyền ra tiếng rên rỉ của đám Kim Sư, Tần Mệnh cuồng dã oanh giết hai con Kim Sư, chấn nhiếp ba con Kim Sư khác, trong lúc chúng nó lui về phía sau, Tần Mệnh liền vỗ cánh bay lên trời, dán vào vách đá nhanh chóng bắn ra.
Diệp Giang Ly kinh ngạc quay đầu lại, kết quả... Tiếng ba ba giòn vang lên, Tần Mệnh một tay bóp chặt lấy cổ họng hắn, xách hắn bay lên trời, lực lượng năm ngón tay tăng vọt, rắc rắc giòn vang, nắm chặt hầu họng hắn, ngay cả linh lực thuẫn cũng vặn vẹo.
Diệp Giang Ly oa oa kêu quái dị, miệng phun máu, giống như điên dại, kích hoạt võ pháp cường thế ra tay, muốn đánh giết Tần Mệnh.
Tần Mệnh lại ở trên cao mãnh lực xoay chuyển, bóp cổ hắn luân phiên ba vòng, đánh xuống mặt đất.
Bành bành bành!
Diệp Giang Ly đụng phải trên mặt đất liên tục nảy lên năm lần, đụng phải tảng đá bên rừng, tốt xấu gì cũng khống chế được cơ thể. Cổ họng hắn vỡ vụn, máu tươi không khống chế được, từng ngụm từng ngụm ho ra máu, mắt đầy oán hận, nhưng đã bất chấp nhiều như vậy, hắn vội che miệng quay đầu chạy như điên vào trong rừng rậm, nhưng không chạy được mấy bước, hắn liền lảo đảo dừng lại, sờ sờ lung tung trên người.
Tủy Tinh Cầu đâu?
Tủy Tinh Cầu của ta đâu?
Diệp Giang Ly kinh hãi quay đầu lại, nhìn về phía không trung xa xôi.
Tần Mệnh đang lật xem thủy tinh cầu, xoay tay thu vào không gian giới chỉ.
- Tần... Mệnh...
Diệp Giang Ly phẫn nộ gào thét, nhưng thanh âm phát ra mơ hồ không rõ, càng nhiều là phun ra máu, Diệp Giang Ly hắn chưa bao giờ chật vật như vậy, càng không có phẫn nộ như vậy. Tên hỗn đãng đáng ghét, ngươi chọc giận Thánh Đường, ai cũng không giữ được ngươi, chúng ta chờ xem, lấy đồ của ta, sớm muộn gì ta cũng sẽ để ngươi phun ra, cùng nôn ra máu!
Tần Mệnh ở giữa không trung nhìn phương hướng Diệp Giang Ly, lạnh lùng cười, vỗ cánh bay đi, từ trên cao đáp xuống, nhưng không phải rút đi, mà là giết tới hướng Diệp Giang Ly, nếu đã kết oán, cũng không cần phải giữ lại làm tai họa ngầm.
Chết tiệt!!
Sắc mặt Diệp Giang Ly biến đổi, quay đầu chạy như điên, hiện tại cả người bị thương, không nên cùng Tần Mệnh chém giết. Thế nhưng, hắn hoàn toàn rối loạn, không thấy rõ dưới chân, quay đầu một cái đã bị rễ cây làm vấp ngã, nhào vào đống đá vụn phía trước, hắn giãy dụa đứng lên, cắn răng chịu đau, nhưng mà...
Răng rắc!
Trọng quyền của Tần Mệnh từ phía sau đánh nát đốt sống cổ đã rách nát của Diệp Giang Ly.
Diệp Giang Ly ngẩng đầu lên, trong mắt đầy hoảng sợ cùng không cam lòng, không đợi quỳ trên mặt đất, Tần Mệnh lần thứ hai nâng trọng kích đánh vào hậu tâm, trọng lực mấy vạn cân đánh nát xương sườn, xuyên qua da thịt, trực tiếp vỡ nát trái tim hắn.
Vào lúc này, lôi triều màu tím tích tụ trên cao rốt cục cũng sụp đổ lôi vân, giống như là một hồ lôi điện hoàn chỉnh, từ trên trời giáng xuống, bao phủ phạm vi ngàn thước, không gian phía dưới như ngưng đọng, đều đang kinh hãi, tuyệt vọng, tất cả cây cối cùng cự thạch, cùng với mặt đất đều hơi run rẩy.
Tần Mệnh điên cuồng chấn kích hai cánh, giống như tia chớp vàng, ở trong rừng rậm lao nhanh như bay.
Nhanh lên!
Nhanh hơn nữa!!
Ở phương vị khác, bọn người Đường Ngọc Chân cùng Bạch Tiểu Thuần lao ra khỏi phạm vi tai nạn, nhưng cũng không có dừng lại, vẫn kiên trì chạy như điên. Thiên lôi màu tím giáng lâm mang đến nguy hiểm giống như thủy triều vô hình bao phủ bọn họ, hít thở không thông, sợ hãi, điên cuồng, bọn họ thậm chí cũng không dám quay đầu nhìn lại, trong đầu cũng chỉ có cùng một thanh âm gào thét, chạy trốn! Trốn đi! Trốn đi!
Khi lôi triều hàng lâm, toàn bộ lôi điện trên cao của rừng mưa toàn bộ sôi trào, càng dày đặc càng nóng rực. Thật sự khó có thể tưởng tượng được trên bầu trời lấy đâu ra nhiều lôi điện như vậy, làm sao có thể hình thành loại quy mô này, mấy trăm vạn dặm rừng mưa a, ức vạn sinh linh toàn bộ bao phủ dưới đả kích của nó.
- A!!
Tần Mệnh điên cuồng gào thét, dưới sự uy hiếp của tử vong, tốc độ đã tăng lên đến cực hạn, hai mắt hiện lên kim quang gắt gao nhìn chằm chằm phía trước, cái gì cũng không quan tâm cái gì cũng mặc kệ, cứ thế xông lên.
Ầm ầm!
Lôi triều màu tím so với lôi điện khác tốc độ hơi chậm, nhưng chỉ là tương đối mà thiiu, thực tế vẫn là vô cùng mãnh liệt, trong nháy mắt liền đè lên trong phạm vi hai ba ngàn thước. Ầm ầm liền sụp đổ như vậy, Tần Mệnh ở trong rừng rậm xông thẳng tắp, hiểm trở lại nguy hiểm xông ra ngoài, nhưng vẫn bị dư uy của lôi điện đả kích, trong nháy mắt, Tần Mệnh giống như bị lưỡi dao vô tận trong nháy mắt cuốn qua, cánh, lưng, tứ chi, vân vân… cơ hồ muốn nổ nát, máu tươi rũ đầy trời, lẫn lộn cả xương vụn.