- Năm đó khi ta bị phong ấn, nó còn không phải, cũng chỉ có Thiên Võ cao giai, về sau có Hoàng Võ muốn thuần phục nó làm chiến thú, kết quả bị nó hãm hại một lần, còn thuận lợi chạy trốn, nó liền cảm giác mình có thể chống lại Hoàng Võ, liền chính thức phong hào cho mình, Thái Công Lôi Hoàng.
Tần Mệnh âm thầm cười khổ, vị Lôi Hoàng này xem ra cũng không phải là một tên đứng đắn:
- Ta nên luyện hóa nó như thế nào?
Tiểu Quy có chút do dự:
- Ngươi trước tiên phải có một chuẩn bị trong lòng. Thứ đồ chơi này tu luyện rất khó, vô cùng khó, con cóc kia nấp ở dưới đáy biển cân nhắc ba trăm năm mới hiểu được.
- Ba trăm năm?
Khóe mắt Tần Mệnh co giật.
- Đương nhiên, có thể là chỉ số thông minh của nó có vấn đề, Linh Yêu tu luyện võ pháp vốn có hạn chế, thời gian quả thật có thể dài một chút, nhưng đến nơi này ít nhất cũng phải mất vài năm. Hơn nữa, nghe tên ngươi hẳn là có thể hiểu được, một khi tìm hiểu, dung hợp với thân thể, cuộc sống sau này của ngươi cơ bản dựa vào ăn sấm, chỉ có không ngừng nuốt lôi, nuốt lôi càng mạnh hơn, càng nhiều lôi điện, ngươi mới có thể phát triển nhanh hơn, mới có thể phát huy ra uy lực nhiều hơn.
- Chỉ cần có thể tu luyện, cái này cũng không tính là chuyện gì.
- Ngươi trước tiên khôi phục thân thể về trạng thái tốt nhất đã.
- Sau đó thì sao?
- Ta giúp ngươi đập vỡ Thủy Tinh Cầu, ngươi nuốt những thứ bên trong, chuẩn bị sẵn sàng, sẽ rất đau đớn.
Tần Mệnh tĩnh dưỡng đến khi trời tối, cầm máu lại, mới kéo thân thể đau đớn rời đi, đến nơi khác tìm nơi ẩn náu an toàn hơn, bắt đầu toàn tâm tu dưỡng.
Hoàng Kim Huyết phối hợp Sinh Sinh Quyết, còn có Sinh Mệnh Thủy mà Tiểu Quy tặng, phối hợp tuyệt diệu, toàn thân hắn trong ngoài đều bị sinh mệnh nguyên lực nồng đậm bao quanh, hài cốt, huyết nhục, đều bắt đầu tăng sinh rõ ràng. Thế nhưng Tử Lôi lưu lại cho hắn vết thương vô cùng nghiêm trọng, ước chừng bế quan bảy ngày mới khôi phục triệt để, đem lôi uy còn sót lại bên trong xua tan.
Đây chỉ là bị dư ba Tử Lôi đả kích, nếu như là bị Tử Lôi đánh vào trên người, nói không chừng đã thành cặn bã.
Nhưng cầu phú quý trong nguy hiểm, lần này tới mạo hiểm quá đáng giá, có bộ Thượng Cổ Thôn Lôi Thuật này, đủ để cho tương lai Tần Mệnh thành tựu tăng lên một một mảng lớn.
Năm ngày sau khi sự việc xảy ra Bạch Tiểu Thuần và Đường Ngọc Chân một lần nữa trở lại gần mộ huyệt.
Không phải lúc trước không muốn tới, là trong vòng mấy ngàn thước thủy chung bao phủ lực lượng hủy diệt vô hình, tuy rằng không có mây đen cùng lôi điện, nhưng không gian rõ ràng vặn vẹo, nhìn mà tâm hoảng, đám Linh Yêu đều trốn xa xa, bọn họ cảm thấy run rẩy, gần đó bồi hồi rất nhiều lần cũng không dám tiến vào, cho đến năm ngày sau, chờ lực lượng hủy diệt yếu bớt, bọn họ mới thật cẩn thận một lần nữa trở lại gần mộ táng.
Phạm vi mấy ngàn thước toàn bộ bị san bằng thành mặt đất, những cây đại thụ đã từng sống hơn ngàn năm, còn có những ngọn đồi phập phồng đều biến mất không thấy đâu, mặt đất lỏng lẻo rách nát, trong bùn đất có vài chỗ còn thỉnh thoảng nổi lên hồ quang điện.
Tế đàn nằm lặng lẽ trong hố sâu, bình yên vô sự, giống như không có gì xảy ra. Nhưng Đường Ngọc Chân và Bạch Tiểu Thuần không dám tới gần nữa, chuyện xảy ra năm ngày trước còn rõ ràng ở trước mắt, sợ lại sẽ lại dẫn phát thiên lôi.
Bọn họ tìm khắp mấy ngàn thước vẫn không tìm được Tần Mệnh, cũng không tìm được Diệp Giang Ly, sắp tối mới phát hiện vết máu trong rừng rậm phụ cận, máu tươi màu vàng, còn có lông vũ màu vàng rải rác.
Bên trong máu tươi trộn lẫn xương vụn.
Nhìn thấy mà giật mình!
- Máu của Tần Mệnh?
Đường Ngọc Chân vội vàng kiểm tra, không để ý dáng vẻ quỳ xuống đất.
Tần Mệnh khi đuổi giết Tiết Thiền Ngọc không chỉ bày ra thực lực siêu cường của mình, cũng tiết lộ bí mật của mình, máu màu vàng!
Máu của Tần Mệnh là màu vàng! Dấu hiệu độc đáo!
- Hẳn là hắn.
Bạch Tiểu Thuần kiểm tra tình huống xung quanh, rất có thể Tần Mệnh trong quá trình chạy trốn bị sét đánh trúng, tốc độ cao rơi xuống, bắn ngược trên mặt đất rất nhiều lần, cuối cùng đụng vào trên cây. Hơn nữa vị trí cách mảnh Hủy Diệt Chi Địa kéo dài mấy ngàn thước tàn sát phía sau, sợ là bị tử sắc lôi triều đánh trúng. Nếu là như vậy, Tần Mệnh chỉ sợ lành ít dữ nhiều.
Đường Ngọc Chân che miệng lại, hốc mắt thoáng lóng lánh lên.
Đã chết rồi sao?
Bạch Tiểu Thuần chạm lấy máu tươi trên mặt đất, lại theo đi về phía trước. Một dấu vết máu kéo dài thật dài đến mấy trăm thước, nơi đó lại là một mảnh máu tươi, theo thân cây đi tới giữa tán cây, máu tươi càng nhiều càng đậm, nhỏ giọt khắp nơi. Và sau đó... Biến mất...
- Máu sao lại đứt đoạn ở chỗ này?
Bạch Tiểu Thuần nhẹ nhàng thở ra.
- Từ tình huống vết máu mà xem, có hai khả năng, một là Tần Mệnh tỉnh dưới tàng cây, giãy dụa bò tới nơi này, sau đó rời đi. Còn có khả năng, Tần Mệnh trong lúc hôn mê bị dã thú kéo đến nơi này... Ăn...
- Ăn rồi?
Đường Ngọc Chân thất thanh, trong lòng không hiểu sao run rẩy.
- Ngươi cảm thấy... Khả năng đó lớn hơn?
Bạch Tiểu Thuần lắc đầu:
- Ta cảm thấy như thế nào không quan trọng, chỉ có thể là cầu nguyện, cầu nguyện hắn còn sống.
Đường Ngọc Chân không ngốc, nhìn dấu vết máu tươi và vị trí phân bố đầy đất, có thể đoán được Tần Mệnh bị tử lôi đánh trúng, lực lượng hủy diệt của Tử Lôi đến bây giờ vẫn còn nhớ như in, Tần Mệnh cơ bản không có khả năng sống sót, xương vụn cùng lông vũ trên mặt đất, còn có lượng máu tươi thế này, đều chứng tỏ khả năng cái chết của hắn càng lớn.