Bất luận là hai cánh hay là Tu La đao, đều vận dụng thuận tay.
Tiểu Quy trợn trắng mắt:
- Đừng đắc ý, trên đời còn có rất nhiều người mạnh hơn ngươi, ngẫm lại nữ tử Tu La điện kia.
Tần Mệnh dở khóc dở cười:
- Có thể không đả kích ta không? Cơm phải ăn từng miếng, trở nên mạnh mẽ cũng phải bước từng bước một a.
- Tiểu tổ ta nói cho ngươi đạo lý, thiên hạ này cho tới bây giờ cũng không thiếu thiên tài, các loại thiên tài kỳ tài quái tài vân vân mỗi đời đều xuất hiện vô tận, đạt được cơ duyên nghịch thiên cũng không ít. Nhưng vì sao người chân chính thành tựu Thánh Võ, Thiên Võ lại càng ít? Mười người trong đó có một là tốt, chín người khác đã đi đâu? Một là tìm đường chết; một là tẩu hỏa nhập ma, chết rồi; một là bị hấp dẫn, phế đi; một là quá ngông cuồng, không phải tìm chết; một là kiêu ngạo, dừng lại không tiến; một là cơ duyên không đủ, bị mắc kẹt; một là đụng phải loại quái thai như Bạch Tiểu Thuầ, không may mắn, bị khống chế; hai người còn lại, gặp phải ngoài ý muốn, chết.
Tần Mệnh nghẹn nửa ngày không nói nên lời.
Không phải ta hơi kiêu ngạo sao?
- Cuồng một lúc không tính là bản lĩnh, mạnh một lúc không tính là năng lực, lợi hại là mạnh cả đời, cuồng một thế, kiêu ngạo một thời đại. Cho dù chết, ngẫu nhiên lừa gạt một cái xác cũng có thể dọa chết một mảnh.
Tiểu Quy hiếm khi đứng đắn, mạnh mẽ một lời nói cũng cổ vũ Tần Mệnh, không khỏi yên lặng lẩm bẩm, lợi hại chính là mạnh một đời, cuồng một thế gian, kiêu ngạo một thời đại.
Nhưng Tiểu Quy đang nói chuyện lại chợt xoay chuyển, đầu lông mày nhảy lên:
- Cho nên, có thể cuồng, có thể tàn nhẫn, nhưng không nên kiêu ngạo, càng không được tìm đường chết, bằng không chờ một ngày nào đó ngươi thật sự chết, tất cả truyền thừa cùng kho báu của ngươi đều trở thành của người khác, những kẻ từng là kẻ địch của ngươi có thể tùy tiện nhục nhã ngươi, cưỡi trên mộ ngươi hát vang, nằm sấp trên mộ ngươi làm yêu, đào ra ngươi thi thể nhảy múa, ngươi nói ngươi có thể làm gì? Ngoại trừ trơ mắt nhìn... ồ... cái từ nằm sấp này dùng hình tượng rất ha ha, hình ảnh hảo cảm mãnh liệt.
Tần Mệnh thống khổ rên rỉ, hoàn toàn không có cách nào giao tiếp bình thường.
Hắn mở rộng cánh chim, xông lên bầu trời, trở lại mộ huyệt Thái Cổ Lôi Hoàng, muốn xem còn thu hoạch gì khác hay không. Cảnh giới ngoài ý muốn đột phá tới lục trọng thiên, cả người bành trướng tinh lực, hơn nữa Kim Cương Hỗn Nguyên Đạo bị lôi vân thúc sinh, lực bộc phát lần thứ hai có biến hóa nghiêng trời lệch đất, nếu như hiện tại gặp Ôn Thiên Thành, cho dù là Đường Thiên Khuyết, hắn đều có tự tin cứng đối cứng.
Nhưng khi hắn tiếp cận mộ huyệt, nơi đó đã bị đám cường giả thần bí chiếm đoạt.
Bọn họ phong tỏa khu phế tích gần ngàn mét, đang cẩn thận điều tra mộ huyệt, trên cao cùng trong rừng rậm phụ cận chiếm giữ đủ loại Linh Yêu, cấm người ngoài tới gần.
Tần Mệnh chỉ nhìn từ xa liền lui lại, lui lên đỉnh núi xa hơn.
- Hình như ta thấy bên trong có một số người đang điều tra.
- Ta không nghe rõ trọng điểm trong lời này của ngươi.
Tiểu Quy treo ở trước người Tần Mệnh, chậm rãi lắc qua lắc lại sợi xích.
- Người!! Ở bên trong là những người này!
- Sau đó thì sao?
- Bên ngoài tất cả đều là Linh Yêu, bên trong là vài người? Chẳng lẽ bọn họ có thể khống chế Linh Yêu?
- Lại sau đó?
- Cái ngày Huyễn Linh Pháp Thiên mở cửa đó không giống như đám Linh Yêu tự phát tổ chức. Chẳng lẽ, sâu trong Huyễn Linh Pháp Thiên thật sự có con người mấy ngàn năm trước còn sót lại?
Tiểu Quy quở trách Tần Mệnh:
- Ngươi quản nhiều như vậy làm gì, ngươi làm rõ tình huống chúng ta đến tìm bảo vật, đi thám hiểm. Gặp phải nguy hiểm liền tránh đi, gặp phải bảo bối lấy xong liền rời đi, chính là đơn giản như vậy, chính là tiêu sái như vậy, chính là tự do phóng đãng như vậy. Ngươi hiện tại chiếm được truyền thừa của Thái Công Lôi Hoàng, đây là cơ duyên lớn, chuyện gì cũng đừng quản, tìm một chỗ hảo hảo bế quan đi. Đúng rồi, gọi hổ con của chúng ta về, ta cảm thấy nó ở hướng bắc, tuy nhiên khoảng cách hình như hơi xa.
- Nếu như Huyễn Linh Pháp Thiên thật sự có con người, lần này lại phát động thú triều tập kích chưa từng có, rất có thể còn có nhiều hành động hơn.
Tần Mệnh mở rộng cánh chim, bay lên trời, xuyên qua tầng mây, muốn tới gần phía trước, nhưng trên tầng mây lại có hàng ngàn mãnh cầm.
- Được rồi, đừng phí tâm tư kia, phải rộng rãi một chút, đừng lúc nào cũng căng thẳng. Cho dù bọn họ có âm mưu, khẳng định so với thú triều ngày đó còn tàn nhẫn hơn, ngươi tự mình có thể giải quyết? Đến lúc đó muốn chết cùng nhau chết, hơn vạn người cùng ngươi. Cùng lắm thì trốn đi trước, ở trong Huyễn Linh Pháp Thiên, linh lực nơi này so với bên ngoài nồng đậm hơn gấp nhiều lần, Linh Yêu tài nguyên cũng nhiều, đủ để ngươi tu luyện. Lại đem Yêu Nhi, Phàm Tâm, Quản Ngọc Oánh, Tử Mạch đều cưới làm lão bà, cuộc sống tuyệt vời biết bao? Nếu như ngươi không giết Tiết Thiền Ngọc, nói không chừng còn có thể nuôi một nữ nô.
Tần Mệnh tương đối im lặng, cái gì cũng có thể bị nó kéo đến phương diện kia, ta gần đây không thuần khiết, chính là tại ngươi cả. Trước đây cũng không có ai nói với ta những lời này ảnh hưởng đến ta, ta sống tinh khiết, sạch sẽ, bây giờ luôn cảm thấy xung quanh khói nhơ chướng khí.
- Đi thôi, tìm hổ con đi, mau chóng cho nó ăn huyết tinh . Ta muốn thúc đẩy nó, phối giống với con non càng sớm càng tốt.