- Đừng đánh chủ ý tới Bạch Hổ của ta.
Tần Mệnh lướt qua tầng mây, xa xa rời đi.
Mộ huyệt của Thái Công Lôi Hoàng đang bị thế lực thần bí tìm kiếm, nhân số của bọn họ cũng không nhiều, đều khoác y phục quái dị mà nặng nề, trên mặt đều đeo mặt nạ màu đen, dán sát vào hai má, chỉ để lại đôi mắt. Xa xa chiếm cứ rất nhiều mãnh thú phi cầm, đều là ngăn cách tân binh trong rừng rậm, để tránh có ai xông vào.
Những người hành tung quỷ bí này có một người rất đặc thù, áo choàng của hắn xốc lên phía sau, trên mặt không có mặt nạ, không ngại bại lộ chính mình, hắn là một thiếu niên tuấn mỹ, làn da hơi tím nhạt, chính giữa trán có một cái sừng nhọn màu tím nhạt, hai mắt yêu dị lóe lên lãnh mang màu tím, hơn nữa con ngươi còn dựng thẳng, bộ dáng của hắn giống như yêu thú, lại có khí tức như yêu thú.
Thiếu niên mặt không chút thay đổi đứng ở bên cạnh hố, nhìn các trưởng bối tộc nhân bận rộn phía dưới.
Mộ của Thái Công Lôi Hoàng lại giấu ở chỗ này, trong tộc điều tra mấy ngàn năm, đều là vây quanh phạm vi sông ngòi nội hải, không nghĩ tới a không nghĩ tới, lại là ở trong rừng mưa. Làm cho hắn tiếc nuối võ pháp trong truyền thuyết Thượng Cổ Thôn Lôi Thuật đã biến mất, còn có rất nhiều bảo tàng năm đó Thái Công Lôi Hoàng từ cưỡng ép cướp đoạt Bát Bảo Lưu Ly Tông, đa số cũng đều không thấy đâu.
Nhưng bất cứ ai có được kho báu cuối cùng sẽ rơi vào tay họ. Huyễn Linh Pháp Thiên là khu săn bắn của bộ tộc bọn họ, muốn ai chết, người đó phải chết, thứ chân chính muốn không có không chiếm được.
- Tiểu chủ! Có một tình huống!
Một thiếu nữ trẻ tuổi bước nhanh tới, cũng mang theo mặt nạ, khoác áo choàng thật dày, dáng người nhỏ nhắn, thanh âm non nớt, thoạt nhìn tuổi tác cũng không lớn.
Thiếu niên nhàn nhạt ừ một tiếng, không có tâm tư phản ứng, yên lặng nhìn tế đàn phía dưới, rất nhiều lão nhân trong tộc đang ở bên trong điều tra.
Thiếu nữ tiến về phía trước, hạ thấp thanh âm nói:
- Ngài còn nhớ rõ máu tươi màu vàng được phát hiện sau khi thú triều tập kích ngày đó không? Ngài nói rằng chủ sở hữu của máu là một mỹ vị, để cho chúng ta chú ý nhiều hơn.
Thiếu niên suy nghĩ một chút mới nhớ ra, liếc mắt nhìn thiếu nữ:
- Tìm được?
- Ngay phía trước, có mấy bãi máu tươi màu vàng, rất có thể là hắn lưu lại.
- Ồ?
Thiếu niên nhếch miệng nở nụ cười, lộ ra hàm răng nanh rậm rạp.
- Có cần ta dẫn người theo dõi không? Hắn ta dường như bị thương nặng.
- Ta tự mình đi tìm hắn, phụ thân nói qua, tự tay bắt con mồi ăn mới càng ngon.
- Ta đi cùng ngài.
- Không, ngươi theo đội ngũ trở về, chăm sóc con Bạch Hổ của ta. Nó muốn ăn gì thì cho nó cái đó, ngàn vạn lần không thể để nó ủy khuất . Hiểu chưa?
- Tiểu chủ ngài yên tâm, tộc trưởng tự mình điều tra rõ ràng, huyết mạch của nó là huyết mạch Bạch Hổ thuần khiết nhất. Cách vạn năm, Bạch Hổ tái hiện, lại rơi vào trong tay tộc chúng ta, đây là ý trời, các tộc lão đều rất coi trọng.
- Chủ nhân của nó còn ở trong tộc đi, thẩm vấn tốt cho ta, hỏi rõ lai lịch và tất cả tình huống của Bạch Hổ.
- Ta có thể nặng tay không? Nữ tử kia rất mạnh mẽ, rất quật cường, thủ đoạn bình thường chỉ sợ rất khó để cho nàng mở miệng. Bất quá nàng quả thật có chút tư sắc, nếu như tiểu chủ ngài muốn giữ lại hưởng dụng, ta lại nghĩ biện pháp, nếu như chướng mắt nàng, ta chuẩn bị dùng trọng hình.
- Trước tiên ủy thác cho tộc lão tra rõ huyết mạch của nàng, nếu đủ ưu tú, liền giữ lại làm nữ nô cho ta. Nếu không đạt tiêu chuẩn, ngươi tùy tiện tra tấn, hỏi rõ ràng tất cả những gì cần hỏi, sau đó, giống như những con mồi khác, ném vào tế tràng làm chất dinh dưỡng.
- Ta hiểu rồi, khi ngài trở lại, ta sẽ cung cấp cho ngài một câu trả lời thỏa đáng.
Thiếu niên nhàn nhạt gật gật đầu:
- Trong mấy ngày nay ta không có ở đây, trong tộc bắt được bao nhiêu con mồi của nhân loại?
- Không tính nhóm nhân loại bị bắt trong hành động thú triều, trong hai tháng gần đây tổng cộng bắt được hơn năm trăm người, bao gồm cả hơn ba mươi người bị ngài bắt đưa về. Có một số nữ tử có nhan sắc và tài năng nổi bật, ta đặc biệt để lại cho ngài.
- Làm rất tốt, trở về lại có thưởng . Ngươi ngàn vạn lần phải nhớ kỹ, đừng ủy khuất Bạch Hổ của ta, lại lấy chút huyết tinh cho nó ăn, cách ba ngày cho nó ăn một viên.
..................
Hắc Thiết cấm khu!
Một trong những cấm khu nổi tiếng nhất trong Huyễn Linh Pháp Thiên, nghe nói nơi đó là một chiến trường cổ xưa, chôn cất vô số hài cốt, quanh năm bay lên cát bụi màu đen, tồn tại phạm vi trọng lực tràng vô cùng đáng sợ. Trọng lực lĩnh vực bên trong sẽ biến hóa theo cảnh giới và khả năng chịu đựng của kẻ xâm nhập, luôn mạnh hơn ngươi một chút, cam đoan giết chết ngươi. Quanh năm suốt tháng trôi qua, đã biến thành một mảnh tuyệt địa tử vong, ngay cả Linh Yêu cũng không dám đặt chân, xa xa tránh đi mảnh cấm khu kia.
Nhưng hàng năm Huyễn Linh Pháp Thiên mở ra, sẽ luôn có vài người mạo hiểm xông vào, khiêu chiến cực hạn của mình, ý đồ chinh phục Hắc Thiết cấm khu, đạt được đại cơ duyên bên trong.
Nhưng trong những ngày gần đây, nơi này tụ tập rất nhiều người, tất cả đều quan sát những hình ảnh kỳ lạ bên trong.