Một huyết nhân hùng tráng đã ngồi ở bên trong hơn bốn mươi ngày, chống cự trọng lực đáng sợ, thừa nhận các loại tàn phá của hắc thiết, thủy chung còn sống, tồn tại. Có tin đồn bắt đầu lan truyền, huyết nhân thần bí kia có thể sẽ trở thành người đầu tiên chinh phục Hắc Thiết Cấm Khu trong mấy ngàn năm, cũng nhất định sẽ có được cơ duyên lớn.
Rất nhiều người nghe tin liền chạy tới, muốn chứng kiến kỳ tích, càng ôm lấy âm mưu nhỏ của mình —— cướp đoạt cơ duyên!
- Khi nào hắn ta đi ra?
- Ta đã chờ tám ngày rồi, cát đen xung quanh hắn càng ngày càng nhiều, nhưng bắt đầu trở nên nhu thuận, không còn nóng nảy như những nơi khác, ta đoán hẳn là sắp đi ra.
- Ngưu nhân này là ai? Mấy ngàn năm qua dường như không bao giờ có ai chinh phục được Hắc Thiết Cấm Khu, hắn làm sao làm được?
- Đợi lát nữa đi ra sẽ biết.
- Mặc kệ hắn là ai, cướp lấy của hắn!
Mọi người tụ tập trong rừng rậm xung quanh Hắc Thiết cấm khu, vừa quan sát vừa nghị luận. Hắc Thiết cấm khu giống như là một mảnh hỗn độn không gian, rõ ràng là ở ngay trước mắt, lại phiêu miểu hư vọng, rất không chân thật, phạm vi thoạt nhìn không lớn, lại giống như vô cùng mênh mông. Huyết nhân bên trong giống như ở sâu trong cấm khu, lại giống như là ở ngay trước mắt, ngẫu nhiên nhìn thấy rõ ràng, ngẫu nhiên lại vô cùng mơ hồ.
Mấy ngày nay không ngừng có người xông vào, kết quả đều bị trọng lực khủng bố đè nát, bị cát đen đáng sợ phá hủy, biến thành vuncg máu, thấm vào lòng đất. Đi vào một người chết một người, đi vào một nhóm chết một nhóm, duy chỉ có huyết nhân kia vẫn ngoan cường tồn tại, kiên cường thừa nhận, dùng nghị lực chinh phục Hắc Thiết cấm khu.
Phàm Tâm cũng ở trong đám người, chỉ có nàng, không có sư tỷ, nàng cố gắng muốn nhìn rõ huyết nhân bên trong là ai, nhưng huyết nhân rõ ràng gần ngay trước mắt, lại giống như là ở trong cát bụi xa xôi. Ánh mắt của nàng thỉnh thoảng bay về phía rừng xa xa, nơi đó có một mảnh sương mù lạnh giá lượn lờ, rất nhiều cành lá đều treo băng tinh, cùng hoàn cảnh xanh biếc xung quanh không hợp nhau, chọc cho rất nhiều người chú ý. Bên trong có một thân ảnh thanh ngạo, y phục màu trắng, mạng che mặt màu trắng, tóc đen đến eo như thác mưa rơi xuống, nhu thuận phiêu dật.
Lăng Tuyết?
Phàm Tâm nhìn thế nào cũng cảm thấy giống, nhưng Tần Mệnh rõ ràng nói nàng không tới Huyễn Linh Pháp Thiên.
- Huyễn Linh Pháp Thiên mở ra mấy năm nay, nghe nói đã có mấy ngàn người chết ở Hắc Thiết cấm khu, hung tính bên trong cũng càng ngày càng nặng. Ngay cả những người của Đường Thiên Khuyết cũng chủ động vòng qua Hắc Thiết cấm khu cấm khu, không dám đi vào mạo hiểm, không nghĩ tới lại có người có thể chinh phục nó. Hơn bốn mươi ngày, không ăn không uống, một chịu đựng trọng lực và cát đen, làm sao hắn có thể làm được?
- Người sáng tạo kỳ tích tương lai cũng sẽ thành tựu kỳ tích, nếu hắn thật sự có thể kiên trì đến cuối cùng, tiền đồ sẽ vô hạn.
- Hắc hắc, không có ai có thể kiên trì còn sống ở bên trong sau hơn bốn mươi ngày vẫn sinh long hoạt hổ, thời điểm hắn rời khỏi Hắc Thiết cấm khu cấm khu chính là thời điểm suy yếu nhất, mấy ca ca, có thể ra tay liền ra tay, trước mặt cơ duyên cái gì đạo nghĩa cái gì tôn nghiêm đều phải đặt bên cạnh. Miễn là ngươi thành công trong tương lai, chẳng ai quan tâm đến những gì ngươi đã từng làm.
- Nói to thật, không biết xấu hổ.
- Hừ! Mấy trăm người tụ tập ở đây, có thực sự đến để chứng kiến phép lạ? Nếu như có cơ hội, tất cả mọi người nơi này sẽ bỏ qua ngụy trang, dùng hết thủ đoạn tranh đoạt, không tin thì cứ đợi mà nhìn.
Lực hấp dẫn của Hắc Thiết cấm khu thật sự quá lớn, không ngừng có người tụ tập ở đây, bề ngoài hoặc là kinh ngạc hoặc cảm khái hoặc khâm phục, nội tâm thâm chu kỳ thật đều có chút cảm giác tối tăm chờ mong. Hơn nữa mấy ngày gần đây, không ngừng có Linh Yêu cường hãn lui tới phụ cận, tựa hồ cũng đang chú ý đến tình huống của Hắc Thiết cấm khu.
Một thiếu niên thoạt nhìn rất âm hàn đang nói chuyện với người khác:
- Còn nhớ lôi triều mấy ngày trước không? Người ta nói rằng nó được gây ra bởi người của Thánh Đường.
- Tin tức lấy đâu ra, có chuẩn không?
Nam nữ bên cạnh lập tức tiến lại gần.
- Đệ tử Thánh Viêm của Thánh Đường - Diệp Giang Ly phát hiện một ngôi mộ cổ thần bí, từ bên trong trộm ra lượng lớn bảo bối, chọc giận Tàn Hồn trong cổ mộ, dẫn phát thiên tai.
- Thật hay giả? Loại mộ cổ nào có thể xuất hiện lôi triều quy mô này, ta nghe nói, lôi triều cơ hồ là bao trùm toàn bộ rừng mưa.
- Hắc hắc, còn có càng hăng hái hơn, lúc ấy không chỉ có Diệp Giang Ly cùng hơn mười vị đệ tử Thánh Đường, còn có Bạch Tiểu Thuần, công chúa hoàng thất, Tần Mệnh, vì đoạt bảo cuối cùng đều đánh nhau.
- Lại là Tần Mệnh, hắn thật không nhàn rỗi a, đấu xong Tiết Thiền Ngọc lại đấu đến Thánh Đường, đây là muốn thiên hạ đều địch duy ta độc tôn a, ha ha. Bất quá cũng đúng, ngoại trừ hắn thì ai dám không kiêng nể gì xuống tay với Thánh Đường, nghe nói đoạn thời gian trước đuổi giết Tiết Thiền Ngọc, tự tay bổ vài tên. Nhìn vào cái sức mạnh này của người ta, giống như cả ngày uống thuốc.
- Tần Mệnh đối kháng Diệp Giang Ly, khẳng định rất đặc sắc.
- Đều là bảo bối gì? Cuối cùng thì sao?
Khóe miệng thiếu niên một nhếch lên:
- Đặc sắc nhất là ở đây, Diệp Giang Ly, Tần Mệnh, tất cả đều chết!
- Cái gì?
Mọi người kinh hô, không thể tin được nhìn thiếu niên âm hàn kia.