Thiếu niên kéo y phục loang lổ vết máu của mình, hạ thấp thanh âm nói:
- Lúc ấy chỉ có năm đệ tử Thánh Đường chạy thoát, bọn họ sau đó chạy vào tìm người, Diệp Giang Ly là bộ hài cốt vô tồn, trực tiếp bị đánh thành cặn bã. Đừng phấn khích, nghe đây. Bọn họ ở bên trong tìm được vũng máu, còn có binh khí bị đứt gãy của Diệp Giang Ly, vị trí chính là phạm vi tử sắc thiên lôi đả kích, cái này còn không chết sao? Tần Mệnh chạy xa hơn, nhưng cũng ở vùng ven phạm vi đả kích, máu tươi đầy đất trộ lẫn cả vụn xương còn có lông vũ, chết không thể chết nữa.
Mọi người vừa sợ vừa nghi ngờ, Diệp Giang Ly và Tần Mệnh đều chết dưới thiên lôi? Bị đánh thành cặn bã? Thảm hại như vậy sao?
Có người cười nhạo phản bác:
- Khẳng định lại là tin đồn, đoạn thời gian trước còn nói Tần Mệnh chết ở trong thú triều, về sau không phải vẫn là đuổi theo Tiết Thiền Ngọc lên trời không đường vào đất không có cửa. Còn có người đồn hắn lăng nhục Ngọc Chân công chúa, có thể sao? Trừ khi hắn ta điên, hắn sẽ chọc giận hoàng thất? Thế gian này cứ như vậy, luôn có người nhìn không được người khác ưu tú, người ta không chết được, bọn họ liền biên soạn các loại chuyện xưa làm cho người ta chết.
Nam tử cũng không quan tâm:
- Tin hay không tùy ngươi. Từ quy mô của Lôi triều có thể nhìn ra thực lực của chủ nhân mộ cổ, nói không chừng linh hồn vẫn còn ở đây. Tần Mệnh và Diệp Giang Ly lúc ấy đang tranh đoạt một bảo bối rất đặc thù, nghe nói là đào ra từ trong cổ mộ, chủ nhân nơi đó sẽ bỏ qua cho bọn hắn sao?
Sau khi nghe hắn nói như vậy một, nhiều người không thể không gật đầu, thực sự có thể. Nếu ngay cả vị nhân kiệt Diệp Giang Cách kia cũng đã chết, Tần Mệnh chỉ sợ là lành ít dữ nhiều a, uy lực của lôi triều đã vô cùng đáng sợ, có thể tưởng tượng tử sắc thiên lôi có bao nhiêu khủng bố.
Tuy rằng rất khó tiếp nhận, nhưng từ lúc Huyễn Linh Pháp Thiên mở ra tới nay, bao nhiêu nhân vật truyền kỳ đều đã chết, rất nhiều tân binh cường hãn đều phế đi, bọn họ đã nghe quá nhiều, cũng chứng kiến quá nhiều.
Phàm Tâm tiến lại gần:
- Vì sao ngươi biết rõ như vậy?
Người nọ tự hào nói:
- Trong năm người chạy trốn kia có huynh trưởng trong tộc ta, mấy ngày trước vừa đến, hắn còn cho ta một kiện bảo bối, nói hôm đó là cửu tử nhất sinh, mạng của hắn hoàn toàn là nhặt về.
Sắc mặt Phàm Tâm tối tăm, lặng lẽ cúi đầu.
Huyễn Linh Pháp Thiên đã mở ra hai tháng, tử vong đã từ bên cạnh nàng mang đi quá nhiều sinh mệnh con người, chẳng lẽ Tần Mệnh cũng không thể chống lại trận khảo nghiệm tàn khốc này?
Trên sườn núi cách đó không xa, Tần Mệnh khoác áo choàng, dựa vào ngồi dưới gốc cây cổ thụ, đang kỳ quái đánh giá Hắc Thiết cấm khu, nơi đó giống như một mảnh mê ảo, chân thật lại mờ ảo. Hắn tận mắt nhìn thấy có mấy người xông vào, rõ ràng là đang chạy như điên, đang chống cự hắc sa, lại giống như là đạp ngay tại chỗ, bất luận bọn họ đi bao xa đi tới nơi nào, đều có thể rõ ràng hiện ra trong tầm mắt người ngoài.
Nghe nói bên trong trình độ trọng lực áp chế cùng hắc sa đều sẽ căn cứ vào tình huống của mỗi kẻ xâm nhập mà biến hóa, hơn nữa so với cực hạn của ngươi mạnh hơn một chút, mặc dù chỉ là một chút, nhưng tóm lại là đã vượt qua cực hạn, kết cục tự nhiên chính là tử vong!
- Ngươi đến góp vui cái gì? Ta sốt ruột gặp tiểu hổ của ta a.
Tiểu Quy ôm huyết tinh của Tử U Tinh Lang say sưa liếm.
- Không gấp gáp, còn xa a.
- Ngươi cũng muốn vào thử? Ngàn năm đã thành công một tên này, những người khác tất cả đều chết, đây không phải là tìm kiếm cơ duyên, đây là đánh cuộc! Cơ duyên tốt nhất sẽ luôn để lại cho một người thành công, ngươi ngay cả khi thành công thì có thể làm gì, nhặt nó sao. Uy, sao không nói chuyện?
- Nhìn thấy người quen.
Tần Mệnh chỉ chỉ thiếu niên áo đen cách đó trăm thước.
- Ai a, lớn lên không tệ nha, khí chất so với ngươi tốt hơn.
- Một trong những đệ nhất thiên tài Bắc Vực, Thiên Sơn Ảnh Hình Gia!
Hình Gia đến chọc không ít sự chú ý, nhất là những tân binh từ Bắc Vực chạy tới tham gia Huyễn Linh Pháp Thiên, ấn tượng đối với vị thiên tài số một Bắc Vực này quá sâu. Đoạn thời gian trước truyền ra tin hắn chiếm được Bán Long Lý, sau đó liền biến mất, không nghĩ tới hôm nay lại xuất hiện.
- Huyền Võ Cảnh lục trọng thiên!
- Thật sự là lục trọng thiên? Đáng sợ a, hắn ăn Bán Long Lý kia sao?
- Cá chép hóa ròng, kỳ ngộ hiếm thấy. Một khi cá vàng thành công, sẽ xảy ra lột xác, tương lai nếu có thể chịu đựng được thiên uy thẩm phán, sẽ thực sự lột xác thành rồng.
- Xem ra truyền thuyết là thật, con cá vàng kia thật sự nhảy cửa thành công, cho Hình Gia một thiên đại cơ duyên.
- Hâm mộ a, vì sao cơ duyên tốt luôn là nhà người khác.
Mọi người nghị luận sôi nổi, rất nhiều người Bắc Vực chủ động đi qua chào hỏi, những người ở các vùng đất khác tuy rằng bề ngoài lãnh đạm, nhưng trong lòng vẫn vô cùng hâm mộ ghen tị, có người nhe răng cười:
- Các ngươi nói, nếu như luyện hắn, có thể luyện ra mấy giọt bán long huyết không tiêu hóa được hay không? Mấy ca ca chúng ta cũng nếm thử.
- Nằm mơ đi, Hình Gia hắn ở Bắc Vực vốn là thiên tài số một, danh khí không kém yêu nghiệt Trung Vực, hiện tại lại được trọng bảo tấn nhập Huyền Võ cảnh lục trọng thiên, thực lực có thể nói là tăng vọt a. Nếu không ngươi đi thử thực lực của hắn? Để cho trong lòng chúng ta có chút niềm tin. Hãy yên tâm, đợi ngươi chết, ta sẽ đốt giấy cho ngươi.