Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 516 - Chương 516 - Nam Tử Rền Vang

Chương 516 - Nam tử rền vang
Chương 516 - Nam tử rền vang

Hình Gia xuyên qua đám người, đi tới trước Hắc Thiết cấm khu cấm khu, quan sát người bên trong.

Hắn quả thật đã luyện hóa con cá chép tử vong kia, có được lực lượng huyết mạch siêu cường, mấy ngày trước chính thức lột xác đến Huyền Võ cảnh lục trọng thiên, nhưng còn chưa đủ, hắn càng cần nhiều cơ duyên, càng thành tựu thêm kỳ tích.

Hắc Thiết cấm khu chính là mục tiêu kế tiếp của hắn.

Kế hoạch lúc trước là trực tiếp xông vào, khiêu chiến Hắc Thiết cấm khu, đạt được Hắc Sa trong truyền thuyết, cường hóa tuyệt kỹ Thiên Sơn của hắn, nhưng hiện tại xem ra, có lẽ không cần phiền toái như vậy.

Giữa trưa, mặt trời nhô lên cao, rất nhiều người phân tán đến gần đó, hái linh quả, săn thú rừng, tụ tập cùng một chỗ ăn uống. Nhưng không lâu sau có người đã mẫn cảm phát hiện, số lượng Linh Yêu phụ cận rõ ràng gia tăng, hình như còn có mấy con Linh Yêu hiếm thấy mà cường hãn, đang tới gần Hắc Thiết cấm khu.

- Chẳng lẽ... huyết nhân kia sắp ra ngoài à?

Đám người lập tức oanh động, toàn bộ tụ tập đến hướng cấm khu.

Đám Linh Yêu đối với cảm thụ năng lượng vượt xa nhân loại, chúng sinh tồn ở đây lâu như vậy, có lẽ càng rõ ràng biến hóa của Hắc Thiết cấm khu. Nếu chúng bắt đầu tụ tập, chứng tỏ Hắc Thiết cấm khu sắp có biến cố.

- Di chuyển! Hắn ta di chuyển!

Bên ngoài cấm khu, có người chỉ vào huyết nhân bên trong hô to.

Sâu trong cấm khu, cát đen bay đầy trời, cuồng phong đang gào thét, che khuất bầu trời, ảnh hưởng nghiêm trọng đến tầm mắt, nhưng vẫn mơ hồ có thể nhìn thấy cái người cả người đầy máu kia đang gian nan đứng lên, hắc sa hỗn loạn đả kích, giống như mưa to gió lớn trùng kích hắn, thân thể hắn kịch liệt run rẩy, ở trong cuồng phong hắc sa lung lay sắp đổ, liên tục hơn mười lần đều nặng nề quỳ rạp bò trên mặt đất, mọi người cách cấm khu đều cảm nhận được sự gian nan của hắn.

- Oa a a!

Người nọ cuối cùng cũng đứng vững, ngẩn đầu lên trời gào thét, thanh âm khàn khàn mà hùng hồn, lộ ra khí phách vô cùng vô tận cùng sự quật cường, trong lúc hoảng hốt, cả cấm khu đều đang run rẩy, cát bụi càng ngày càng kịch liệt, tràn ngập cả không gian, cũng bao phủ thân ảnh người kia.

- Người đâu?

- Chết rồi sao? Bị diệt rồi?

- Thất bại trong gang tấc sao?

- Đâu rồi? Đừng nói với ta là hắn đã chết. Bà nó có một cái chân a, ta đã chờ tám ngày rồi.

Lúc mọi người đang khẩn trương nhìn tìm kiếm xung quanh, trong cấm khu bỗng nhiên xuất hiện lượng lớn bạch cốt, chúng nó phảng phất như đột nhiên thức tỉnh, giãy dụa bò ra khỏi cát bụi, trắng lạnh vô cùng dọa người, đang gầm thét với trời, bộ dáng dữ tợn lại tà ác, mỗi bộ xương trắng đều quấn tầng tầng lớp lớp cát bụi, giống như áo giáp, giống như huyết nhục, chúng nó xuất hiện thành đàn, rậm rạp trải rộng khắp cấm khu. Bên trong có hài cốt con người, còn có hài cốt yêu thú đáng sợ, thậm chí có chút đặc biệt to lớn, càng ngày càng nhiều, càng ngày càng hỗn loạn, cát bụi trong thiên địa cũng đều sôi trào, tiếng gầm cuồng thét cùng tiếng gào thét của các khung xương chật ních không gian cấm khu, chúng nó đều như muốn lao ra.

Mọi người bên ngoài cấm khu hoảng sợ biến sắc, âm thầm hít vào, không ngừng lui về phía sau.

- Bạch Cốt? Hài cốt của cường giả đã chết năm đó?

- Còn có tân binh hoàng triều xâm nhập mấy năm nay.

- Cũng có đám Linh Yêu xông vào.

- Chúng nó đều biến thành xương khô?

- Có chuyện gì vậy? Ta chưa bao giờ nghe nói sẽ có trường hợp như vậy.

Đám người kinh hãi, có một số thiếu nữ thét chói tai chạy trốn, chịu không nổi cảnh tượng nóng nảy cùng thanh âm chói tai bên trong.

Tần Mệnh nhíu mày, số lượng bạch cốt này quá kinh người, tích lũy ngàn năm qua? Chúng có bị chôn vùi dưới lớp bụi kia sao?

- Tiểu tổ tông của ta ơi, bạch cốt liên hoan a.

Tiểu Quy chớp chớp mắt, cũng bị kinh động.

Đột nhiên...

Khu cấm khu oanh động đột nhiên dừng lại, khôi phục bình tĩnh, cát bụi không còn, xương khô biến mất, ngay cả gió cũng ngừng thổi, cấm khu vẫn còn ở đó, nhưng chỉ còn lại đất cát tối đen như mực, những thứ khác cái gì cũng không có.

Yên tĩnh! Yên tĩnh đến quỷ dị, làm cho người ta rất không thích ứng.

Dường như những gì vừa xảy ra chỉ là một loạt ảo ảnh.

Tất cả những người chạy trốn đều dừng lại trên đường, kinh ngạc quay đầu lại, kinh hồn khó định, hô hấp đều không thông.

- Ra ngoài! Hắn ra ngoài rồi!

Có người kinh hô, chỉ vào bên ngoài cấm khu, một nam tử hùng tráng ngẩng đầu ưỡn ngực đứng trên núi thấp, khiêng cự phủ nặng nề, khoác áo giáp thật dày, áo giáp đen kịt bóng loáng, dán sát vào cơ bắp khoa trương của hắn, làm nổi bật đường nét hoàn mỹ, uy vũ khí phách, phía sau thậm chí còn bay lên lớp áo choàng màu đen, phần phật gào thét. Nhưng nhìn kỹ lại, đó căn bản cũng không phải áo giáp cùng áo choàng gì, mà là thực thể hắc sa ngưng tụ thành, còn có rất nhiều cát bụi phiêu phiêu xung quanh hắn.

Hắn ra ngoài rồi!

Hắn đã chinh phục Hắc Thiết cấm khu, sống sót trở về!

Mọi người kinh hô, đều bị cảnh tượng khí phách này trấn áp.

Nhưng...

Nam tử hùng tráng kia tuy rằng bảo trì tư thái rất dọa người, ánh mắt lại có chút hoảng hốt, sắc mặt cũng vô cùng tái nhợt, giống như là bị kinh hách, hoặc là còn chưa hoàn toàn khôi phục từ trong yên lặng. Tuy rằng ngẩng đầu ưỡn ngực đứng đấy, nhưng đồng tử lại không có tiêu cự, biểu tình trên mặt cũng không tự nhiên.

Tần Mệnh trừng mắt, thiếu chút nữa lớn miệng thô ra, Mã Đại Mãnh? Tại sao lại là hắn!

Bình Luận (0)
Comment