Phàm Tâm giật mình che lấy cái miệng nhỏ nhắn, nam tử này thật sự là Mã Đại Mãnh! Hắn chưa chết! Nam tử kiên trì bên trong kia lại là hắn!
- Đây không phải là Mã Đại Mãnh kia sao?
- Hắn giống như...
- Giống như không có hoàn toàn tỉnh lại?
- Sẽ không phải là cố ý đấy chứ? Cái tên ngốc này có chút chất phác.
- Hắn không tỉnh lại, hẳn là còn đang tiếp nhận tin tức gì, hoặc là... Truyền thừa?
Mọi người nhỏ giọng nghị luận, kinh nghi khó định, có người muốn đi lên thăm dò, nhưng cảnh tượng vừa rồi ở Hắc Thiết cấm khu quá dọa người, trong lòng còn sợ hãi, không dám mù quáng xông tới.
- Tíu tíu!!
Một con mãnh cầm đột nhiên từ trên cao lao xuống, giương cánh hơn mười thước, cuồng phong mãnh liệt, nổ vang trên cao, cái móng vuốt tráng kiện của nó lớn như cối xay vậy, dưới ánh mặt trời đổ xuống hàn quang, kéo xuống hướng đầu Mã Đại Mãnh.
- Đại Mãnh, tỉnh lại!
Phàm Tâm kinh hãi kêu lên, xách kiếm muốn giết qua.
Bên cạnh lại đột nhiên vọt ra ba người, ngăn nàng nhe răng cười nói:
- Tiểu cô nương, đừng gây phiền toái, trước tiên để cho con chim ngốc kia thử hắn xem.
- Các ngươi... Hỗn đản!!
- Hắc hắc, có muốn thử xem càng hỗn đản hơn hay không?
Ba người không kiêng nể gì đánh giá thân thể Phàm Tâm linh lung hấp dẫn.
Tất cả mọi người khẩn trương căng thẳng thân thể, nóng lòng muốn thử, đáy mắt hiện ra cuồng nhiệt, đem con mãnh cầm kia trở thành vật hi sinh, nếu Mã Đại Mãnh có thể phản kích, xem uy lực phản kích của hắn như thế nào, nếu như không thể phản kích, chứng tỏ thật sự còn chưa tỉnh lại, vậy thì không có gì phải băn khoăn, chuẩn bị cướp bóc.
Bầu không khí căng thẳng, áp lực, yên tĩnh trước khi bùng nổ.
Vù vù...
Mãnh cầm từ trên trời giáng xuống, rơi xuống từng mảng lớn bóng đen, gió mạnh cuồng phong cuốn lên cát bụi cùng đá vụn trên mặt đất, móng vuốt sắc bén của nó hung hăng cài về phía bả vai Mã Đại Mãnh, giờ khắc này cũng có chút do dự, cũng có chút khẩn trương, nhưng hung tính cùng tham lam áp chế cơn sợ hãi, cuối cùng vẫn là lao lên.
Bang!!
Móng vuốt sắc bén cài trên áo giáp hắc sa, phát ra tiếng rít như kim loại, đánh ra hỏa tinh lẻ tẻ, hung hăng giữ chặt bả vai.
Mã Đại Mãnh hoảng hốt yên tĩnh, không có phản ứng.
Đáy mắt mãnh cầm chợt hiện ra hung mang, hai cánh mạnh mẽ lay động, phóng lên trời.
- Chưa tỉnh! Không có phản kích!
- Ha ha, giết a!
Đám đông tập thể bạo loạn, hoan hô, kích động, bốn phương tám hướng xông về phía đồi núi.
Tuy nhiên...
Phốc phốc!
Một đạo tinh mang chợt hiện ra, trong phút chốc xuyên thủng đầu mãnh cầm, mãnh cầm cứng đờ, thân thể còn chưa hoàn toàn bay lên lúc này đã mất đi khí lực. Ngay sau đó, có ba con linh cầm xích sáng bay múa đầy trời, hoa lệ vỗ cánh, cuồn cuộn kiếm triều mãnh liệt, quét ngang không trung, trong nháy mắt bao phủ mãnh cầm.
Mưa máu rơi đầy trời, lông vũ tung bay.
Mãnh cầm bị nghiền thành từng mảnh nhỏ, bị lực công kích mạnh mẽ đánh về phía xa xa.
Mã Đại Mãnh nặng nề rơi trên mặt đất, bởi vì vô cùng nặng nề, nửa chân đều nằm trong bùn đất, nhưng vẫn duy trì tư thế rền vang, ánh mắt mờ mịt, không có thức tỉnh.
Là ai?
Mọi người kinh hãi, vội vàng dừng lại giữa đường.
- Các vị bằng hữu, thế này cũng không có đạo nghĩa rồi a?
Tần Mệnh huy động cánh chim màu vàng, rơi xuống phía trước Mã Đại Mãnh, khẽ ha hả cười, kiếm chỉ toàn trường, sát khí hiện ra.
Có bản lĩnh tự mình đi vào xông vào, cướp đồ người khác vất vả lấy được tính là chuyện gì? Lại tính là ai?
- Tần Mệnh?
Cánh chim màu vàng là dấu hiệu của mệnh Tần, không thể sai được!
Không phải tin đồn hắn ta đã chết sao?
Tại sao lại còn sống!
Vị thiếu niên âm hàn tuyên truyền khắp nơi lúc trước kia, khóe mắt cũng liền co rút, không đúng a, rõ ràng nói là đã chết, ngay cả Diệp Giang Ly cũng bị đánh thành cặn bã, hắn lại như thế nào bình yên vô sự xuất hiện ở đây.
- A ha!!
Phàm Tâm kích động nhảy dựng lên, Tần Mệnh, là Tần Mệnh, liền biết tiểu tử này mệnh cứng, không chết được.
Bị hung danh của Tần Mệnh chấn nhiếp, đám người thoáng an phận, cũng không dám xông về phía trước. Thế nhưng, hai tháng tu luyện tàn khốc đã khơi dậy hung tính trong lòng rất nhiều người, cũng đối với các loại bảo tàng có tham lam không thể khống chế, Huyễn Linh Pháp Thiên chỉ có mấy tháng như vậy, lại có thể ảnh hưởng đến thành tựu một đời người, vấn đề chính là ngươi có thể lấy được bảo tàng hay không.
- Tần Mệnh, ngươi là muốn nuốt một mình? Đừng giả vờ làm như anh hùng cứu người.
Người đến từ vương phủ Bắc Vực chủ động khiêu khích, ý bảo lẫn nhau chậm rãi tiến về phía trước.
- Tần huynh đệ, chúng ta cũng không khó làm ngươi, để cho Mã Đại Mãnh để lại chút đồ đi ra, mấy ca ca chúng ta liền lui đi.
- Hắc Thiết cấm khu này hẳn là cho hắn ta không ít tốt, hắn ăn thịt, cho chúng ta nếm thử chút canh, không quá phận nhỉ.
- Ta không muốn đối địch với ngươi, chỉ muốn lĩnh giáo truyền thừa Hắc Thiết cấm khu, như thế nào?
- Cầu phú quý trong nguy hiểm, cùng hắn phí lời làm gì, một tiếng lên, cướp hắn nha. Toàn thân trở ra mới tính là bản lĩnh, chết cũng không trách được ai.
Trong đám người liên tục hô ra mấy tiếng, ánh mắt rất nhiều người lập tức kiên định, cắn răng tản ra, bao vây gò đất, nhảy nhót thử.
Còn có một số người lại lui về phía rừng, trước tiên quan sát tình huống thay đổi thế nào đã. Bọn họ không muốn dễ dàng cùng Tần Mệnh trở mặt, tên điên này quá đáng sợ.