Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 522 - Chương 522 - Hung Cầm (1)

Chương 522 - Hung cầm (1)
Chương 522 - Hung cầm (1)

- Còn chưa kết thúc!

Hai ngọn núi đá kịch liệt lật ngược, ông ông trầm đục, chúng giống như bị người khổng lồ vô hình luân phiên, thật lớn nhưng không chậm chạp, một trước một sau nhanh chóng tập kích Tần Mệnh.

- Tần Mệnh cẩn thận!

Phàm Tâm kinh hô kinh hô.

Tần Mệnh nhíu mày một cái, trong nháy mắt xoay người, hai chân nghiền nát mặt đất, kim huyết cả người nóng bỏng, mỗi tế bào ở giờ phút này đều hoạt động, bắt đầu xuất ra lực lượng vô tận, theo Kim Cương Hỗn Nguyên Đạo điều tập, tựa như ngàn vạn dòng sông, hướng cánh tay phải hội tụ.

- Rắc rắc...

Xương khớp của cánh tay phải phát ra tiếng giòn dày đặc, cơ bắp căng thẳng giống như sắt thép, lực lượng bạo tăng đến cực hạn mạnh nhất, theo Tần Mệnh gầm nhẹ, trọng quyền xuyên qua không gian, đánh ra vòng xoáy kịch liệt, nặng nề đánh vào thạch sơn phía trước.

Kim Cương Hỗn Nguyên Đạo, bá đạo vạn quân!

Tiếng ầm ầm trầm đục, lực bạo phát vượt qua hai vạn cân hội tụ tại một điểm, sinh ra lực lượng phá hủy cực hạn, Tần Mệnh thật sự ngăn chặn được thạch sơn, cả cánh tay đều đánh vào, lực lượng bá đạo vạn quân theo đó nở rộ, ở sâu bên trong dẫn bạo ra từng khe nứt. Trong tiếng hít vào tại toàn trường, ngọn núi đá bị Hình Gia rèn luyện nhiều năm chỉnh thể bạo phát, giống như pháo hoa tái nhợt, nở rộ đầy trời, bởi vì núi đá cùng Hình Gia khí tức tương liên, nó vỡ vụn cũng khiến Hình Gia bị thương nặng.

Một miệng máu tươi phun ra, nặng nề lui về phía sau hai bước, khuôn mặt trắng bệch.

Nát? Không... Không...

Thế công của Tần Mệnh không ngừng lại, đồng thời mạnh mẽ thu hồi quyền phải lại mãnh liệt dậm chân chạy như điên, căng vai đụng vào ngọn núi đá theo sát phía sau, trong tiếng nổ ầm ầm, cự sơn nặng gần ngàn vạn tấn bị hắn chống đỡ, từ trên cao lật ngược nện về gia Hình Gia.

Hình Gia vội vàng đề khí khống chế, trước khi núi đá đập về phía mình mạnh mẽ dừng lại giữa không trung.

Nhưng...

- Cẩn thận!

Rất nhiều người không nhịn được kêu lên.

Tần Mệnh sau khi đụng phải thạch sơn lại cũng theo sát lao tới, giống như là một mũi tên đánh vào trên núi đá.

Thạch Sơn vừa mới ổn định lại kịch liệt run rẩy, Két két…, hung hăng nện lên người Hình Gia.

Hình Gia dâng trào khí huyết, vỡ miệng phun máu, bị thạch sơn đè ra hơn trăm thước, liên tục phá hủy sáu gốc đại thụ, ầm ầm rơi xuống đất, đập ra một cái hố thật sâu, mà Hình Gia đã bị sống động đè ở phía dưới.

Lực bộc phát không gì sánh kịp, lực lượng siêu cường vượt qua cực hạn tưởng tượng, một khoảnh khắc này, sự cường thế của Tần Mệnh rốt khơi dậy cảm giác sợ hãi cục ở đáy lòng mọi người, rất nhiều người miệng khô lưỡi khô, gian nan nuốt nước miếng.

- Làm người có thể kiêu ngạo, cho mặt ngươi phải nhận. Các vị, chúng ta không thể làm bằng hữu cũng đừng là kẻ thù, được chứ?

Tần Mệnh mắt lạnh như đao, đảo qua mọi người trong rừng.

Toàn trường im lặng, không có ai dám nói lung tung, rất nhiều người lúc trước kêu điên đều rụt cổ lại, khi ánh mắt Tần Mệnh đảo qua những người vương phủ Bắc Vực, bọn họ cuống quýt thu hồi ám khí, theo bản năng liếc về phía bên cạnh, không dám cùng Tần Mệnh nhìn nhau, tuy rằng trong lòng xấu hổ tức giận chính mình làm sao lại không có cốt khí như vậy, nhưng... Sống dường như quan trọng hơn a.

Oanh, Hình Gia đẩy núi đá ra, từ bên trong bò ra, tóc tai bù xù vô cùng chật vật. Hắn hung tợn nhìn Tần Mệnh ở phía xa, lại ở dưới sự đối diện lạnh lùng của Tần Mệnh sinh ra cảm giác vô lực thật sâu.

Tại sao có thể như vậy? Năm đó tại trà hội bát tông, Tần Mệnh còn là một cuồng đồ vì thanh danh mà liều mạng tử chiến, bản thân chỉ cần cho hắn một cái mỉm cười đã coi như là ban ân, không đến hai năm, ta thế nhưng lại ở trước mặt hắn không hề có lực hoàn thủ?

Không đời nào! Ta không chấp nhận được!

Hình Gia trong lòng gầm nhẹ, trước mắt bao người, ta thế nhưng lại bại triệt để như thế.

- Hình Gia sư huynh, ngươi còn muốn tiếp tục?

Tần Mệnh hỏi lại.

Ánh mắt mọi người đồng loạt hội tụ trên người Hình Gia.

Hình Gia liên tục phát động mấy lần ngoan độc, nhưng chung quy cũng không đi thêm được nửa bước, ảm đạm rũ mi mắt xuống.

- Ngươi bây giờ là cảnh giới gì?

Phàm Tâm bị Tần Mệnh dọa sợ, biết ngươi mạnh, nhưng có cần phải mạnh quá phận như thế hay không?

- Lục trọng thiên, đỉnh phong!

Thời điểm Tần Mệnh luyện hóa Lôi Vân chiếm được rất nhiều chỗ tốt, nó không giống như chúng vương truyền thừa là truyền thừa thuần túy, mà là mang theo năng lượng vô cùng hùng hồn, còn kích phát Tu La đao và Hoàng Kim Huyết cộng minh, thiếu chút nữa liền phá vỡ rào cản lục trọng thiên, cũng may thời khắc cuối cùng bị hắn mạnh mẽ áp chế, kẹt ở lục trọng thiên đỉnh phong, bằng không đừng hòng rời khỏi Huyễn Linh Pháp Thiên.

- Ngươi làm thế nào làm được? Ăn tiên đan à?

- Ngươi tứ trọng thiên?

- Đúng vậy, bổn cô nương cũng là gặp được cơ duyên.

Mã Đại Mãnh rốt cục cũng tỉnh lại, ánh mắt hoảng hốt chậm rãi khôi phục hào quang, hắn mờ mịt nhìn xung quanh:

- A? Tần Mệnh? Tiểu la lỵ? Sao các ngươi lại ở đây?

- Gọi ai là tiểu la lỵ, dám đùa giỡn bổn cô nương.

Phàm Tâm không nói gì, từ trong miệng tên gia hỏa thô cuồng này nói ra hai chữ la lỵ, làm sao có loại cảm giác như ánh nhìn của thúc thúc xấu xa.

- Chúc mừng ngươi, chinh phục Hắc Thiết cấm khu.

Tần Mệnh thay Mã Đại Mãnh vui vẻ, toàn bộ dựa vào nghị lực của mình để có được cơ duyên đáng được tôn trọng.

Bình Luận (0)
Comment